CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

Tố Tâm liếc nhìn về hướng của Phó Thiên Tứ, vừa vặn Phó Thiên Tứ cũng ngẩng đầu nhìn về phía bọn họ, Tố Tâm cười khẽ sau đó nắm chặt cổ tay của Đoàn Đoàn vẫy tay với Phó Thiên Tứ...

Lỗ tai của Phó Thiên Tứ đỏ lên, cậu ta quay đầu lại, làm bộ nghiêm trang, mắt nhìn về phía trước, khóe môi không nhịn được nở nụ cười.

Đồng đội đang đứng bên người của Phó Thiên Tứ cũng nhìn theo ánh mắt của Phó Thiên Tứ, nhìn thấy một nhà Tố Tâm cùng Phó Kiến Văn, quay đầu lại nhỏ giọng nói nhỏ vào tai của Phó Thiên Tứ: “Kia là ai! Không phải là ba mẹ cậu chứ! Trẻ tuổi như thế!”

Lông mày của Phó Thiên Tứ khẽ nhíu lại: “Nói mò gì đâu rồi!”

“Vậy là ai! Cảm giác như là tới xem cậu thi đấu, còn vẫy tay với cậu kìa! Cảm giác khí chất rất không bình thường!”

Phó Thiên Tứ giả vờ lạnh nhạt tùy ý mở miệng: “Anh trai cùng chị dâu của tôi!”

“Thật sao!” Đồng đội của Phó Thiên Tứ quay đầu lại liếc nhìn, “Uây! cảm giác anh trai cậu rất có khí thế!”

Phó Thiên Tứ cười cười không lên tiếng.

Mục Mạn Đồng Ngồi ở chỗ cao nhất cũng chú ý tới ánh mắt của Phó Thiên Tứ, nhìn sang... Chỉ dựa vào bóng lưng Mục Mạn Đồng đã biết đó là Tố Tâm cùng Phó Kiến Văn.

Lông mày Mục Mạn Đồng nhíu chặt lại, không biết người cạnh tranh quyền thừa kế tập đoàn Khải Đức cùng Phó Thiên Tứ này đến xem Phó Thiên Tứ thi đấu là có ý gì!

Lẽ nào... Chính là tranh thủ hảo cảm của Phó Thiên Tứ!

Mục Mạn Đồng nghe Lư Thanh Mai nói, Phó Thiên Tứ đã từng tỏ thái độ, muốn đem cổ phần của tập đoàn Khải Đức chắp tay nhường cho Phó Kiến Văn.

Mục Mạn Đồng không khỏi lo lắng thay cho Phó Thiên Tứ, Phó Thiên Tứ sạch sẽ hồn nhiên giống như là một đứa bé, Phó Kiến Văn thành thục lão đạo... Cô ta sợ Phó Thiên Tứ bị Phó Kiến Văn lừa!

Trận thi đấu buổi chiều hôm nay Phó Thiên Tứ phát huy cực kỳ tốt, những pha bắt - ném bóng cực kì đỉnh.

Bình luận

Truyện đang đọc