ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 1002

Lam Ngọc Anh nâng cảm lên, cố ý nói: ‘Mấy ngày trước không phỉa còn có người bị ăn cơm chó, còn bày ra vẻ mặt vô cùng đả kích tổn thương sao! Còn nữa, cậu nói cái gì mà thích anh Trường Minh ròng rã suốt bảy năm, nhanh như vậy đã thích người khác rồi”

“Ngọc Anh, cậu trêu tới” Trịnh Phương Vũ lập tức đỏ bừng mặt, xấu hổ dậm chân: “Hừ, cậu muốn nói thì cứ nói, tớ sẽ quay đầu thề cùng cậu tiếp tục đoạt anh Trường Minh!”

“Tớ đầu hàng!” Lam Ngọc Anh giơ hai tay đầu hàng.

Vẻ mặt ửng đỏ của Trịnh Phương Vũ đã nhạt đi không ít, nhưng giữa hai lông mày lại xấu hố sâu hơn: “Thật ra tớ cũng không ngờ là minh sẽ động lòng với anh ta, lúc ban đầu đến nửa con mắt tớ cũng chẳng thèm nhìn anh ta, nhưng sau lần say rượu ở quán bar kia khiến tớ cảm thấy anh ta rất là quý ông, về sau khi tớ hỏi qua nhân viên khách sạn, họ nói tớ bị anh ta cống trở về phòng, dưới tình huống ý thức không tỉnh táo, anh ta giúp tớ thay quần áo, nhìn thấy hết cả người tớ nhưng lại không có bất cứ cái gì gọi là lợi dụng lúc người gặp khó khăn, còn nhường lại giường cho tớ nằm, bản thân lại năm trên sopha một đêm, tớ càng cảm thấy người này rất có mị lực…”

“Sau đó câu không khống chế được mà động lòng!” Lam Ngọc Anh nói nốt đoạn phía sau Ừmf” Trịnh Phương Vũ nói tiếp: “Tớ cảm thấy anh ta khiến tớ động lòng, muốn làm bạn gái anh tai”

“Cậu định theo đuối anh ta thế nào?” Lam Ngọc Anh tò mò hỏi.

Trịnh Phương Vũ nhún vai, bất đắc dĩ nói với cô: “Trước mắt không có việc gì thì gọi điện cho anh ta, nhưng mà sau này anh ta không trả lại, tớ liền đối phương pháp, liên tục gửi tin nhân cho anh ta, đế mình dung hòa vào cuộc sống của anh ta!”

“…” Cuối cùng cũng biết tin nhắn quấy rối từ đâu ra.

“Không phải đều nói nam theo đuổi nữ cách tầng núi, nữ theo đuổi nam cách tầng sa sao! Anh ta là người đầu tiên ngoại trừ anh Trường Minh lọt vào mất của tớ, cho nên tớ có lòng tin và quyết tâm, tớ nhất định sẽ bắt được anh ta vào trong lòng bàn tay!” Trịnh Phương Vũ cười mở ám, giơ tay nhỏ thề son sất.

Lam Ngọc Anh: “Tớ ủng hộ cậu trên mặt tính thần!”

Sau khi ăn cơm trưa xong về công ty Lam Ngọc Anh phát hiện vẻ mặt của các đồng nghiệp trong phòng đều mang theo ý cười, cô tò mò hỏi chị Lan ở bên cạnh: “Có chuyện gì tốt sao? Tại sao trên mặt mọi người vui vẻ như vậy?”

“Còn có thể là chuyện tô gì cứ, ngoại trừ tăng lương thêm tiền thưởng thì chỉ còn tiệc ăn miễn phí mới khiến người ta vui vẻ!” Chị Lan cười giải thích với cô: “Đêm nay là liên hoan, không chỉ mỗi bộ phận của chúng ta mà là toàn thể nhân viên công ty, đây cũng có thể coi như là phúc lợi của công ty chúng ta, mỗi quý sẽ có một lần như thế!”

“Chị Ngọc Anh, chị thật may mản, vừa tới đã có thể gặp phải chuyện tốt này!” Triệu Vân ở bên cạnh vui vẻ phụ họa.

“Mỗi người đều sẽ phải tham gia sao?” Lam Ngọc Anh do dự hỏi.

“Tất nhiên rôi, chuyện tốt như vầy ai mà không tham gia được!” Triệu Vân gật đầu, lôi kéo cô nói: “Chị Ngọc Anh, tan làm chúng ta cùng đi đi, chị không cần lo lắng, sau khi tới đó chị chỉ việc ăn thôi, chị là phụ nữ mang thai, không ai sẽ để cho chị uống rượu cả, em với chị Lan bảo kê cho chị!”

Lam Ngọc Anh nghe vậy thì cười đồng ý.

Dù sao thì cô vẫn là một người mới, vừa tới công ty thì không nên quá độc lập độc hành, gặp hoạt động tập thế đầu tiên thì vẫn phải nên tích cực tham gia, đừng để đồng nghiệp cùng lãnh đạo lưu lại ấn tượng là bản thân không thích sống chung, huống chỉ cô cùng các đông nghiệp ở chung cũng rất hòa hợp, cô quyết định sẽ cùng họ đi ăn cơm, còn tiệc tùng hát karaoke phía sau thì cô không định tham gia ‘Thật ra nhớ lại thì cô cũng cảm thấy may mản, lúc ấy ở Canada, mặc dù trong tạ chí xã có rất nhiều người ngoại quốc, nhưng ở chung cũng rất nhẹ nhàng, công việc và hoàn cảnh đều thoải mái dễ chịu và ngự nhõm, không có quá nhiều phức tạp và lục đục với nhau.

Chị Lan thấy cô cảm đầu cầm điện thoại nhản tin, cười hỏi: “Gửi tin nhẫn cho bạn trai báo cáo chuẩn bị đi đâu?”

“Chị Lan, không phải bạn trai, người ta là chồng chưa cưới!” Triệu Vân nhắc nhở.

“Dạ.” Lam Ngọc Anh đỏ mặt gật đầu.

Bình luận

Truyện đang đọc