ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 922

Nói xong cô ta liền cầm ly rượu đỏ rời đi Lam Ngọc Anh cuối cùng cũng có cơ hội nói, cau mày hỏi: “Hoàng Trường Minh, cô ấy là ai?”

“Em họ Lục Tuyết Trinh” Hoàng Trường Minh trầm giọng đáp.

Lam Ngọc Anh gật đầu ngạc nhiên.

Em họ của Lê Tuyết Trinh?

Chị em họ có vẻ trông không giống nhau, tính cách cũng khác biệt. Lam Ngọc Anh không thể không nhìn bên trong nhưng bản năng của người phụ nữ cho cô biết người bên kia không chỉ đơn thuần gọi Hoàng Trường Minh như gọi những người anh quen biết khác.

Những người có thể tham dự bữa tiệc này đều là những gia tộc nổi tiếng, cũng có rất nhiều lời mời hợp tác kinh doanh, Hoàng Trường Minh và các khách mời chắc chân sẽ có vài lời chào hỏi.

Lam Ngọc Anh sợ rắng sẽ làm chậm trễ nên yêu cầu anh đi chào người quen trước, còn cô sẽ tới bàn dài ăn một món gì đó.

Chiếc khăn trải bàn màu vàng nhạt, điểm xuyết trên đó là những món tráng miệng tỉnh tế theo phong cách Trung Hoa và phương Tây, chỉ nhìn thôi đã khiến người ta phải động tay rồi. Nhấc chiếc đĩa trắng sáng loáng, dọc đường cô đi ngang qua liền lấy một ly nước trái cây. Đi đến ghế sofa bên cạnh và chuẩn bị thưởng thức nó, Khi cô vừa định cần một miếng hạnh nhân giòn thì một bóng đen đổ xuống đầu tôi.

Lam Ngọc Anh nhìn lên và nhìn thấy em họ của Lê Tuyết Trinh một lần nữa.

Lúc này ly rượu đỏ trong tay cô ta đã đổi thành sâm panh, và cô ta đang nhìn cô ấy một cách trịch thượng, như thể đang nhìn vài bông hoa trên mặt Thực ra Trịnh Phương Vũ muốn tìm xem cô có gì đặc biệt mà lại có thế thu hút Hoàng Trường Minh và thậm chí mê hoặc được anh ấy. Nhưng nhìn mãi cũng không thấy cô có gì đặc biệt.

Lam Ngọc Anh nhìn cô ta nữa.

Lúc nãy khi đối phương đang nói chuyện với Hoàng Trường Minh, hoàn toàn không để ý tới cô. Cô ta coï như cô không tồn tại, hiện tại lại quay đầu lại chủ động đi tìm cô, thật là khiến người ta muốn cười Trịnh Phương Vũ chủ động sờ ly nước trái cây trên bàn của cô nói: “Làm quen, tôi tên Trịnh Phương Vũ!”

“Ừ” Lam Ngọc Anh gật đầu.

Trịnh Phương Vũ cong môi lầm bẩm n “Lam Ngọc Anh” Cô vẫn nhẹ nhàng đáp lời Trịnh Phương Vũ ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh cô, đặt ly sâm panh trong tay xuống bàn sau đó vất chéo chân ngồi thẳng: “Chà, cô Ngọc Anh. Không cần nói chuyện vòng vo, tôi thích anh Trường Minh! Tôi thích anh Trường Minh từ lâu nhưng anh ấy lại lập hôn ước với chị họ tôi. Tôi và chị họ gần như lớn lên cùng nhau nên tôi chỉ có thể nhầm mắt cho qua, nhưng bây giờ nghe nói anh ấy đã từ hôn với chị họ. Tôi không thế cứ ngồi chờ nữa. Tôi muốn đấu tranh cho hạnh phúc mà mình đã từng từ bỏ! “

Khi Trịnh Phương Vũ nói những lời này, ánh mắt cô ta có chút xẹt qua. Ở buổi tiếp tân mà cô ta gấp khi đó, không chỉ là tình yêu sét đánh đối với Lê Tuyết Trinh mà cô ta cũng đã say nắng. Nhưng vì lúc đó cô ta còn quá nhỏ, còn đang học trung học.

Sau khi Lam Ngọc Anh lắng nghe, chiếc rĩa trên tay cô gần như rơi xuống đất.

Mặc dù đã có trực giác, nhưng cô không ngờ đối phương lại trực tiếp không chút che giấu như vậy.

Cô tên là gỉ?”

“Ði ra vậy…”

Cô bóp chặt cái rĩa, gật đâu và đưa chiếc bánh ngọt hạnh nhân vào miệng “Này!” Trịnh Phương Vũ tròn mắt, sắc mặt đen lại nói: “Cô sao vẫn còn tâm trí mà ăn. Vừa rồi cô có nghe tôi nói không đó. tôi thích anh Trường Minh!

“Tôi nghe rồi” Lam Ngọc Anh nuốt nốt miếng bánh trong miệng nói.

Trịnh Phương Vũ có chút phát điên trước bộ dạng không hề thay đối của cô, “Tôi đối với cô vô tội như vậy saơ’ “Giống như là của riêng anh, không liên quan gì đến chúng tôi” Lam Ngọc.

Anh uống thêm một ngụm nước trái cây.

“Trên thực tế hiện tại cô có ấn tượng không tồi về Trịnh Phương Vũ trước mặt, có thể là cô ta chọn cách trực tiếp nói cho cô biết còn hơn là Lê Tuyết Trinh lúc nào cũng âm hiểm như rần độc “Cô? Tại sao cô lại có được anh Trường Minh!” Trịnh Phương Vũ cấn thận nói, đột nhiên cười nhạo cô thêm hai lân.

Bình luận

Truyện đang đọc