ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 1291

“Chạy trời không khỏi nắng! Bây giờ tên này đã chạy thoát, đến tết công gô.

cũng không lấy lại được tiền, ngay cả cảnh sát cũng không đảm bảo được, ông.

Chu đã hại chết chúng tôi rồi, chết chúng tôi rồi!”

Trong chốc lát, tất cả mọi người đều trở nên kích động, khi bước ra khỏi đám đông, trông họ cực kỳ dữ tợn.

Trương Tiểu Du nhanh chóng nhận ra người bên kia chính là người đã đấm vào cửa khi đến gây sự trước đó, cô cũng biết được từ người em họ của mình rẵng vết thương trước đó trên trán của chú cũng là do người bên kia xô đẩy, va vào thành ghế sofa mà ra Trái tim cô không nhịn được mà trở nên lo lắng, vì sợ rằng đối phương sẽ có những hành động quá đáng.

Người đàn ông đứng trước ghế sô pha hung hăng chỉ vào chú nói: “Ông Chu, tôi đã sớm nói rõ rồi, ông còn không chịu trả lại tiền cho mọi người, tôi thật sự sẽ không khách sáo nữa đâu! Chuyện gì phải ra chuyện đó, tôi đến đây, tờ giấy bảo đảm này là ông viết, ông không trả thì ai trả?”

Ngay khi những lời này được nói ra như thể nói hộ lòng những người ở đây, tất cả đều nhìn chăm chằm vào vợ chồng họ như là kẻ thù.

“Tôi đưa”

Một giọng nam trầm thấp vang lên.

Giọng điệu của Trần Phong Sinh thậm chí có chứt không kiên nhẫn, nhưng lại dễ dàng lấn át tiếng nói của mọi người, hai chữ ngắn ngủi giống như sấm nổ trên mặt đất bảng phẳng, tràn đây răn đe khiến mọi người đều quay đầu nhìn sang.

Di và chú cũng sửng sốt, lúc này mới phát hiện ngoài con gái và cháu gái của mình, ở ngoài cửa còn có một người đàn ông cao lớn, dáng vẻ cực kỳ xuất chúng đang đứng ở đó.

Trương Tiểu Du cần môi nhìn anh ấy: “Cầm thú ‘Trần Phong Sinh siết chặt tay một chút, dường như vô hình trung an ủi cô đừng lo lắng.

Ném chiếc chìa khóa xe trong tay ra, anh ấy quay đầu lại dặn dò Chu Thị Linh bên cạnh: “Linh, làm phiền cô một chút, lên cốp xe của tôi lấy chiếc vali bạc ra đây!”

“Tôi đi ngay!” Chu Thị Linh nhanh chóng vươn tay nhận lấy, sau đó liền biển mất.

‘Trần Phong Sinh vẫn bình tĩnh ôm cô, lẳng lặng đi vào phòng khách.

Có lẽ khí thế do anh tỏa ra quá mạnh, có thể lập tức thu hứt mọi thứ xung quanh vào thế giới của anh, mọi người đều im lặng một lúc, nhìn anh với vẻ tò mò và nghỉ ngờ, thậm chí lần lượt lùi ra để nhường đường.

Trương Tiểu Du được anh đặt lên ghế sô pha, dì và chú hai mặt nhìn nhau Ngoài cửa lại có động, không ngờ người em họ bị bó bột ở chân lại có thể quay lại nhanh như vậy, ngoài chiếc chìa khóa xe mà Trần Phong Sinh đưa cho.

vừa rồi, cô ấy còn mang theo chiếc vali bạc vừa được nói đến ở trên.

Khi chiếc vali được mở ra, Trương Tiểu Du và những người khác cùng hít sâu một hơi.

Đó tuyệt đối chỉ có thế là hình ảnh trong phim, chỉ có ở trong phim bom tấn, bên trong xếp đầy những chồng tiền.

“Trời ạ!”

“A, nhiều tiền quát”

Mọi người kinh hãi và xôn xao bàn tán.

Dáng người Trần Phong Sinh đứng ở nơi đó như cây dương, giọng nói trầm trầm vang lên: “Tiền nợ của mỗi người, cộng với tiền lãi đã hứa trước đây, bây giờ sẽ trả lại cho mọi người! Làm phiền mấy người giao lại hợp đồng cho vay tiền ra đây, nếu bước ra ngưỡng cửa này mà quay lại gây rối, tôi sẽ trực tiếp nhờ cảnh sát đưa các người về đôn!”

Khi anh nói, đôi mắt đào hoa của anh đang nheo lại, giọng điệu của anh có một sự uy lực khiến người khác không thế không làm theo.

Bình luận

Truyện đang đọc