ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ



Lần trước ở sân bay cũng đã từng trải qua, thím Lý bị dọa đến mất hồn.

Sao còn dám lưỡng lự, cho nên sau khi vừa không tìm thấy cậu chủ nhỏ liền lập tức thông báo cho
Hoàng Trường Minh.

Bởi vì trung tâm thương mại cũng gần Hoàng thị nên Hoàng Trường Minh đến rất nhanh.

Lê Tuyết Trinh sau khi thấy anh tới, trong lòng cũng trầm xuống.

Cô ta không muốn thím Lý gọi điện thoại báo cho Hoàng Trường Minh, nhưng lại không dám cố chấp ngăn cản, nên rất thấp thỏm lo âu.

Lúc này tốt nhất nên nhanh chóng nhận lỗi đi, giọng nói nghẹn ngào như hoa lê dính hạt mưa: "Trường Minh, thật xin lỗi.” "Rốt cuộc tại sao lại thế này?” Hoàng Trường Minh gầm nhẹ
Trong phòng bảo vệ không chỉ có hai người bọn họ, trên mặt Lê Tuyết Trinh khó tránh khỏi có chút khó chịu, tiếp tục xin lỗi: "Thật sự xin lỗi.

Bác Phong bảo em đưa Đậu Đậu ra ngoài đi dạo, em nghĩ muốn mua cho nó vài bộ quần áo mới để mặc.

Không ngờ mới quay người một cái, thắng bé liền chạy đâu mất tăm.

Hiện tại bảo vệ vẫn đang tìm, anh đừng lo lắng, con trai còn bé, có thể là do ham chơi nên chạy ra ngoài, chắc là sẽ nhanh tìm thấy thôi
Hoàng Trường Minh mặt mày âm trầm, cả người như sắp nổi lửa.

Khi đang lôi đội trưởng đội bảo vệ ra muốn tự mình xem camera giám sát thì điện thoại reo lên.

Lúc này dù có chuyện gì xảy ra cũng không quan trọng bằng tìm con trai.

Hoàng Trường Minh đang định trực tiếp cúp máy luôn, nhưng khi nhìn cái tên hiển thị cuộc gọi tới, động tác anh dừng lại, vẫn nghe máy: "Alo

Sau khi kết thúc cuộc gọi, anh mới nói: “Không cần tìm nữa, thấy Đậu Đậu rồi.” “Thật sao? Trường Minh, tìm thấy Đậu Đậu rồi sao?”
Lê Tuyết Trinh vội vàng hỏi.

“Ừ” Hoàng Trường Minh liếc cô ta một cái.

“Vậy thằng bé đang ở đâu?” Lê Tuyết Trinh tiếp tục hỏi.

“Anh sẽ đi đón nó.” Hoàng Trường Minh chỉ nói vậy.

“Trường Minh, em đi cùng anh.”
Lê Tuyết Trình nghe vậy, tiến lên buồn bã nói:“Thật sự xin lỗi.

Em cũng không ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy, có lòng tốt nhưng lại làm hỏng việc.

Nếu bây giờ đã tìm thấy Đậu Đậu rồi, em đi với anh đón thằng bé về, cũng dễ nói lời xin lỗi hơn.

Hơn nữa, em cũng muốn cảm ơn người ta một chút.

“Không cần, em làm việc của em đi.”
Hoàng Trường Minh vẫn không đồng ý, ngay sau đó nhìn về phía thím Lý bên cạnh, vẻ mặt thả lỏng nhắc nhở: “Thím Lý, thím cũng về nhà trước đi, tôi đi đón Đậu Đậu về “ Được." Thím Lý lập tức gật đầu.

Ra khỏi trung tâm thương mại, Lê Tuyết Trinh vẫn vội bước theo anh, sợ rằng anh vì chuyện này sẽ giận mình, muốn thuyết phục anh cho cô ta đi theo đón cậu bé “Trường Minh.

“Trước hết cứ như vậy đi.” Hoàng Trường Minh lại ngăn chặn không cho cô ta nói.

Không cho cô ta cơ hội mở miệng, liền cứ thế đi thẳng tới chiếc xe Land Rover.

Lam Ngọc Anh biết Bánh bao nhỏ là chạy tới chỗ mình, cho nên không yên tâm, không có cách liên lạc với thím Lý, cô đành phải gọi điện thoại cho Hoàng Trường Minh.

Trong lúc chờ nhận điện thoại, liền nhìn thấy Bánh bao nhỏ cong mông ngồi xổm trên mặt đất, móc mì sợi từ túi đồ cô vừa mua, lấy ra một sợi nhìn chằm chằm nửa này, lại dùng đầu lưỡi liếm liếm, sau đó phì phì nhổ ra.

Cô buồn cười, bước tới ôm cậu bé lên, lại cầm lấy túi đồ đi vào bếp.

Khi hoàng hôn vừa buông xuống, Lam Ngọc Anh nằm tay Bánh bao nhỏ đi xuống lầu, ở trong sân của quảng trường, đợi chưa tới hai phút liền thấy chiếc Land Rover màu trắng chậm rãi chạy vào.

Vừa thấy bóng dáng cao lớn bước ra khỏi xe, Bánh bao nhỏ rõ ràng rất không vui.

Có chút không muốn buông lỏng cái tay đang nắm tay Lam Ngọc Anh, bước chân rất chậm, không muốn tới chỗ bố mình chút nào.

Khoảnh khắc vui vẻ luôn ngắn ngủi như vậy.

Hoàng Trường Minh sau khi nhận được điện thoại của cô, liền nhẹ lòng.

Sau đó anh liền quay về phòng họp, trong phòng họp còn có khách hàng chờ anh tới cùng giải quyết chuyện công việc, cho nên về Hoàng thị trước, còn cố ý báo với cô là chiều tối mới tới đón con được.

Vốn dĩ là định trực tiếp lên nhà cô đón con, không ngờ cô đã cùng con trai ở dưới lầu đợi mình.


Ảnh mắt quét qua, nhìn thấy cái bụng nhỏ tròn vo của con trai, đi đường còn có chút bị ảnh hưởng, vừa nhìn là biết ăn no quá.

Hơn nữa khi đi tới còn ợ một cái, hơi có mùi mì, kích thích cái dạ dày xẹp lép của anh.

Hoàng Trường Minh nhíu mày: “Mọi người ăn rồi sao?” “Đúng vậy.” Lam Ngọc Anh gật đầu.

“Ngọc Anh nấu mì sợi cho bảo bảo ăn.”
Bánh bao nhỏ đột nhiên mở miệng, giọng điệu còn có chút khoe khoang: "Còn có xương sườn, chua chua ngọt ngọt.

Ngon cực
Hoàng Trường Minh nhíu mày càng sâu, con trai có thể ăn no mà không tốn công dỗ nó là chuyện tốt, nhưng anh lại cảm thấy cái mặt bánh bao kia chẳng ưa chút nào.

“A, vậy trả Đậu Đậu lại cho anh nhé, đi đường cần thận” Lam Ngọc Anh chủ động mở miệng nói.

“ Ừm.” Giọng điệu Hoàng Trường Minh ngữ khí có chút không tự nhiên.

ТrцуeлАРР.cоm trang *web cập nhật nhanh nhất
Sau khi lên xe, Bánh bao nhỏ bỗng quay đầu ngoắc ngoắc ngón tay nhỏ với cô: “Ngọc Anh”
Lam Ngọc Anh liền cúi người, cười hỏi: “Làm sao vậy?”
Bánh bao nhỏ có chút ngượng ngùng, khuôn mặt nhỏ đỏ rực nói: “Hôn tạm biệt.

Nghe vậy, Lam Ngọc Anh không khỏi mỉm cười, rất phối hợp cũng đưa mặt mình lại gần, kịp có thể đón lấy nụ hôn bé nhỏ tạm biệt của cậu bé.

Bánh bao nhỏ nhón mũi chân, thẹn thùng chu mỏ ngẩng đầu lên.

Khi đã sắp chạm vào mặt cô rồi, cổ áo bỗng nhiên bị một bàn tay lớn túm lấy, ngay sau đó hai cái chân bé nhỏ ngắn ngắn rời khỏi mặt đất, cách mặt cô cũng ngày càng xa.

Hu hu...!
Bảo bảo còn chưa được hôn mà.

Bánh bao nhỏ phồng má, tức giận trừng mắt nhìn kẻ đầu sỏ gây nên tội ác này.

Trên đỉnh đầu chỉ thiếu bùng lên hai ngọn lửa nhỏ, nhưng Hoàng Trường Minh liền trừng mắt ngược lại, sau đó nói: “Làm phiền rồi, tôi đưa thằng bé về trước đây”
Nói xong, liền không nhiều lời ném cậu bé lên chiếc ghế dành cho trẻ em gắn ở trên xe.


“Ơ, ừ.

Lam Ngọc Anh ấp ủng đứng dậy.

Khi cửa xe đóng lại, họ đều không biết rằng có một chiếc xe hơi nhỏ màu đen lặng lẽ dừng ở cách đó không xa.

Nhìn xuyên qua cửa kính xe, có một đôi mắt xinh đẹp đang lặng lẽ nhìn họ từ xa, khuôn mặt cái cái lúm đồng tiền lộ ra khi cái môi đỏ mọng kia mím lại.

Lê Tuyết Trinh vốn dĩ không muốn theo dõi đầu, chỉ là khi rời đi khỏi trung tâm thương mại, tài xế vừa vặn tiện đường lái xe ở phía sau chiếc Land Rover, mà cô ta phát hiện Hoàng Trường Minh cư nhiên lại lái xe quay về tòa nhà Hoàng thị.

Điểm này khiến cô ta cảm thấy khó hiểu, đồng thời trong lòng nổi lên nghi hoặc.

Rõ ràng khi ở ngoài cửa lúc biết con trai đi lạc anh đã rất tức giận, nhưng sau khi tìm thấy lại không vội đi đón về ngược lại lại về công ty xử lí công việc tiếp
Đối phương là ai mà có thể làm anh yên tâm đến vậy.

cho nên cô ta vẫn luôn bảo tài xế lái xe đi theo.

Mãi cho đến khi anh một lần nữa từ Hoàng thị lai xe tới đây, sau đó cô ta nhìn thấy bóng dáng một lớn một nhỏ đừng đợi dưới tòa chung cư, Hoàng Trường Minh mở cửa xe bước qua đó.

Bởi vì dáng xe Land Rover cao to, chắn đi tầm mắt, nhưng vẫn có thể nhìn ra đối phương là phụ nữ, biểu cảm của cô ta bằng nhiên liền trở nên khó coi.

Mãi cho đến khi chiếc Land Rover màu trắng nổ máy rời đi rồi, cuối cùng cũng thấy được diện mạo của người phụ nữ kia.

Lê Tuyết Trinh liền cực kỳ sợ hãi..


Bình luận

Truyện đang đọc