ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Trên đường trở về thành phố, Lam Ngọc Anhkhông ngừng nhếch khóe miệng

Hoàng Trường Minhbật radio lên, trên đài phát ra tiếng nhạc nhẹ nhàng, đài radio tuy đã có tuổi, nhưng hoạt động vẫn rất tốt.


Liếc mắt sang một bên, Tâm trạng không tốt?" "Không" Lam Ngọc Anhphủ nhận.


Hoàng Trường Minh nhưởng mày hỏi: "Còn nhớ bà ngoại nói cái gì không?" môi.


Nghe vậy, Lam Ngọc Anhmim chặt

Đột nhiên cô cảm thấy lần này về quê nhất định là anh cố ý muốn cô về Lam Ngọc Anh cũng cố ý không thèm trả lời, mà lẩm bẩm nói: "Còn có hai ngày." Hoàng Trường Minhkhông ngại, dù sao cũng có bà cụ hỗ trợ.


Khi Land Rover vào thành phố thì trời đã sụp tối, Lam Ngọc Anh ngủ say, khi tỉnh dậy, cô phát hiện ra trên người có một chiếc áo vest, ở bên cạnh Hoàng Trường Minh đang lái xe, mặc áo sơ mi, tay áo vén lên đến khuỷu tay, lộ ra cánh tay cường tráng.


Hoàng Trường Minhnghe thấy tiếng động ở phía cô, nhìn qua hỏi cô: "Tỉnh rồi?" "Hử, đây là đâu?” Lam Ngọc Anhdụi dụi mắt, vẫn có chút mơ hồ.
"Sắp đến nhà rồi."

Lam Ngọc Anhliếc nhìn ra ngoài cửa sổ xe rồi quay lại nhìn anh, sau khi lái xe một lúc lâu, ngoại trừ một lần dừng xe ở giữa đường, còn lại xe chưa lúc nào dừng nữa, cô ngửa đầu ngủ một giấc giống như vừa lên một ngọn núi, cảm thấy vô cùng mệt mỏi.


Nghĩ đến anh nói buổi trưa thịt heo kho rất ngon, không khỏi nói: "Trong tủ lạnh còn rất nhiều nguyên liệu.
Buổi tối tôi làm cho anh ăn nha?" “Ừ.” Hoàng Trường Minhbình tĩnh đáp lai.


Có thể hôm nay là chủ nhật, nên khi xuống cầu thì có một chút tắc đường.


Điện thoại trong túi bên chân vang lên.



Hai người ngồi song song với nhau, Hoàng Trường Minhngồi bên cạnh người cô, anh vừa xoay người liền mở ra ngăn chứa đồ ở giữa, lúc lấy ra nước khoảng bên trong, vô tình liếc qua, trên màn hình hiện lên chữ "Nguyễn Phong" không khỏi khó chịu.
“Sao em không trả lời?" Đôi môi mỏng của anh giật giật.


Lam Ngọc Anh liếc nhìn anh, nhận điện thoại: "Alo?"

Nội dung cuộc gọi không dài, phần lớn là Nguyễn Phong ở bên kia nói, cô chỉ đáp lại hai lần.


Khi cô cúp máy, mặt anh đã vô cùng rầu rĩ.


Tình trạng ùn tắc giao thông đã được thông suốt, chiếc Land Rover lại tiếp tục lái xe trên đường chính.
"Ừm...
Lam Ngọc Anhngập ngừng.


Khi anh nhìn sang, cô năm chặt điện thoại, không ngừng nói: "Tôi phải làm sao bây giờ? Tôi quên mất.
Tôi đã hẹn anh Nguyễn Phong và những người khác tối nay cùng nhau đi ăn..."

Ngoài Nguyễn Phong và con trai anh, còn có Tiêu Thành Vân, bởi vì người sau đã lâu không gặp anh ấy, anh ấy đã hẹn ăn tối qua điện thoại vào thứ năm.


Nghe xong lời này, Hoàng Trường Minhcũng không nói gì, nhưng khỏe mỗi dân dân nhếch lên.
Bất ngờ, anh đột ngột bẻ lái sang phải một vòng.


Đèn xi nhan bên phải không được bật lên, anh đi thẳng đến vạch đối màu vàng ở bên đường.


Đôi mắt Hoàng Trường Minhsâu thẳm, nhìn thẳng về phía trước, trịnh trọng hỏi: "Còn không nhanh chóng xuống xe, em định để tôi tiến em à?" "Không...
Lam Ngọc Anhlúng túng lác đầu, lẳng lặng cởi dây an toàn, "Vậy tối nay anh ăn cái gì?" “Trở về nấu mì ăn.
Hoàng Trường Minhvẫn không nhìn cô.
"...".
Lam Ngọc Anh căn môi.


Cô năm chặt cái túi trong tay, chậm chạp cũng không có xuống xe, chân như bị mọc rễ

Đột nhiên Hoàng Trường Minhtháo dây an toàn, cầm hộp thuốc và bật lửa, mở cửa xuống xe.


Lam Ngọc Anhkhông khỏi nhìn sang liền thấy anh đang cúi đầu dựa vào xe, hút thuốc, gió thổi bay làn khỏi.


Qua kính cửa sổ ô tô, lúc này gương mặt đẹp trai của anh như phủ một tầng bóng mờ, cơ bắp hiện lên cuồn cuộn, giống như một cậu nhóc rất có khí chất, nhưng lại rất cô đơn.


Lam Ngọc Anhcần môi, cuối cùng lấy điện thoại di động ra.


Tìm số và gọi lại, "À, anh Nguyễn Phong, là em! Xin lỗi, tối nay em không thể đến được rồi..."

Cúp điện thoại, cô chột dạ hoảng sợ, luống cuống định bước xuống.
Nhìn ra ngoài cửa sổ xe, Lam Ngọc

Anhcũng mở cửa và đi vòng qua đầu xe.



Hoàng Trường Minhtưởng cô đến cuộc hẹn nên anh lạnh lùng khịt mũi bóp tàn thuốc.


Lam Ngọc Anhliếm môi, vội vàng nói: "Ừm, tôi vừa gọi điện thoại lại rồi, tôi nay sẽ không đi..."

Nghe vậy, Hoàng Trường Minhnhìn cô.


Sự tức giận giữa hai hàng lông mày dường như đã tan đi rất nhiều, nhưng cơ bắp cuồn cuộn vẫn hiện ra rõ ràng, có vẻ rất không vui, sau hai giây im lặng, anh quay người kéo cửa xe.
"Hoàng Trường Minh...


Lam Ngọc Anh không thể không hét lên.


Thấy anh quay đầu lại, đôi mắt rũ xuống, lúc này mới nhận ra anh thật sự đang nằm tay mình.


Lòng bàn tay khô ấm như vậy, cho dù có gió mát thổi qua, nhiệt độ cơ thể cũng không ngừng truyền đến.


Cô muốn rút ra, nhưng lại bị anh dùng tay giữ lại, nằm chắc trong lòng bàn tay, ảnh mắt sâu thẳm nhìn chăm chăm cô, như muốn khóa cô lại.


Lam Ngọc Anhhoàn toàn từ bỏ và để anh cầm tay, nhìn xuống ngón chân của cô như một cô bé nhút nhát, "Cái kia, tôi đã suy nghĩ rất kĩ.
"Anh nói chuyện hẹn hò kia, tôi đồng ý.
Sau khi hít một hơi thật sâu, cô đã nói rõ ràng và đầy đủ.


Đột nhiên Hoàng Trường Minhliếc mắt một cái.
"Em nói lại lần nữa đi

Ảnh mắt Lam Ngọc Anhlóe lên, giọng nói không giống như của chính mình, "Tôi đã nói tôi..."

Khi nhắc lại câu này, cô mới nhận ra ba chữ này đáng lẽ chỉ được nói khi cưới, nghĩ đến đây, trên mặt cô càng thêm đỏ bừng.


Thật ra, cô không đồng ý với anh ngay, thậm chỉ còn muốn kéo dài thêm nữa, là vì càng nhanh là cô không chắc chắn mọi chuyện.


Khi Hoàng Trường Minh nói muốn hẹn hò, trong lòng cô rất loạn, giống như hoa trên vách núi, dù biết rất nguy hiểm, nhưng cuối cùng lại không chịu được sự cám dỗ chết người.



Lam Ngọc Anh không khỏi lén ngẩng đầu nhìn anh, nhưng đột nhiên cả người lại bị anh đẩy lên xe.


Trong giây tiếp theo, anh hôn cô.


Cô mở to mắt nhìn, nhưng không tránh được lưỡi của anh.


Lam Ngọc Anh bị anh cưỡng hôn suốt cho đến khi gáy có dán chặt vào cửa kính xe, với đôi môi mỏng lần trên người cô, rất có tính chiếm hữu.


Hơi thở dường như đã cạn...


Đột nhiên, cô cảm thấy có đôi mắt đang nhìn mình, Lam Ngọc Anhmờ mịt mở mắt ra, và đúng như dự đoán, bắt gặp một đôi mắt lạ, đó là một người đàn ông đội mü.


Cô vội vàng đẩy Hoàng Trường Minhra, đỏ mặt chỉ về phía sau anh.


Hoàng Trường Minh cũng tinh tường ý thức được, anh ôm cô vào lòng, quay đầu, lạnh lùng thở một hơi: "Nhìn cái gì vậy, chưa thấy người yêu nhau sao?" "Ừm, đó là cảnh sát giao thông...


Lam Ngọc Anhgiật mạnh góc quần áo và nhỏ giọng nhắc nhở.


Người đàn ông mặc đồ cảnh phục của cảnh sát giao thông, mũ còn có phù hiệu




.


Bình luận

Truyện đang đọc