ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 957

“Không phải cô bảo tôi đến đây sao?” Lê Văn Nam bóp đầu mờ mịt nói “Tôi bảo anh đến?” Lam Ngọc Anh ngây người.

Lê Văn Nam gật đầu, nhớ lại nói: “Đúng vậy, cô gửi tin nhắn cho tôi, hẹn tôi đến đặt phòng ở khách sạn này, tôi cũng rất bối rối, nhưng gọi điện thoại cho cô mãi vẫn đường dây bận không ai nghe máy, tôi đến như đã hẹn, vừa trở cửa đi vào thì ngửi thấy mùi ether, sau đó không biết cái gì cả…”

Cô đâu có gửi tin nhắn gì cho anh ta!

Quả thực Lam Ngọc Anh thấy khó hiểu.

Trong đầu đột nhiên lóe lên cái gì đó, cô lập tức chau mày, nắm chặt cái chăn trên người mình, cô nhanh chóng bình tĩnh lai nói: “Đừng nói qì nữa, trước tiên chúng ta mặc đồ vào đã, rời khỏi chỗ này!”

Lúc hai người tìm quần áo xung quanh, đột nhiên có ột tiếng truyền đế Đó là tiếng cửa phòng được quét mở ra Ngay sau đó, có người lên tiếng chê trách: “Sao lại chậm thế, anh mau nhanh lên! Đợi đến bất gian này!”

Bắt gian?

Trong thoáng chốc động tác của Lam Ngọc Anh cứng lại.

Quay đầu cùng nhìn Lê Văn Nam ở bên cạnh, đã hiểu ra hoàn cảnh xấu hố lúc này, hơn nữa, giọng nói này.

Rất nhanh, tiếng bước chân bước từ xa lại gần, hai bóng hình một người đàn ông và một người phụ nữ bước vào, trong nháy mắt đã bước vào trong phòng, người phụ nữ chỉ về phía bọn họ nói với người đàn ông: “Anh Trường Minh, anh mau nhìn đi, em không lừa anh chứ! Cô ấy không chung thủy với anh, làm bậy với người đàn ông khác ở sau lưng anh, quả thực là rất quá đáng, quá tham lam!”

Điều mà Lam Ngọc Anh đoán không sai, cô thấy vẻ mặt cười trên nỗi đau khổ của người khác của Trịnh Phương Vũ.

Lúc này, cô đã không quan tâm đến điều gì khác, ánh mắt chỉ căng thẳng, thấp thỏm nhìn Hoàng Trường Minh thân hình cao lớn đẳng sau Trịnh Phương.

Vũ, sự rối bời trong lòng mở rộng ra vô tận, cô hoàn toàn không biết phải làm sao.

Nếu nói lúc trước chỉ là ghen tuông, bây giờ lại bị nhìn thấy như thế này, nhảy xuống sông Hồng cũng không thế rửa sạch!

“Anh Trường Minh, em cũng phải cảm thấy khó chịu thay cho anh! Anh tận tâm với cô ấy như thế, nhưng cô ấy lại như thế này với anh, hừ, khinh người quá màt” Trịnh Phương Vũ vui sướng thêm mảm dặm muối.

Hoàng Trường Minh giống như không nghe thấy, bước về phía bên giường.

“Hoàng Trường Minh.”

Thấy anh bước nhanh lại đây, Lam Ngọc Anh lẩm bẩm gọi anh.

Hai tay nắm chặt, cô cắn chặt răng, run giọng n‹ nghe em giải thích!”

“Không cần” Hoàng Trường Minh hé môi “Hoàng Trường Minh, anh “„# Lam Ngọc Anh nghẹn cả hô hấp.

Hoàng Trường Minh hơi nhíu mày, trầm giọng tiếp tục nói: “Không cần nói gì cả Trong nháy mắt trái tim Lam Ngọc Anh lạnh đi một nửa, rơi thắng xuống, trong chốc lát cả người lạnh ngắt, cúi đầu xuống, lúc hốc mũi chua xót, trên vai lại đột nhiên ấm lên Trịnh Phương Vũ đứng bên canh, từ sau khi bước vào vẫn luôn đợi xem kịch hay, khi nhìn thấy bóng lưng lạnh lùng cứng rắn của Hoàng Trường Minh bước qua, sau khi nói xong hai câu đó, quả thực cô ấy không giấu nổi vẻ mặt đắc ý, thiếu chút nữa đã vỗ tay, chờ một lát nữa anh sẽ nối cơn tam bành.

Nhưng mà lại khiến điều cô ấy chờ mong hỏng bét rồi Trịnh Phương Vũ không nhịn được trợn tròn mắt, hoàn toàn khác với kịch bản đã định trước.

Hoàng Trường Minh không tức giận, cũng không phát cáu, anh chỉ cởi áo Yest ngoài của mình ra.

Sau đó cúi người, trùm áo khoác lên người Lam Ngọc Anh, áo rộng vừa có thế che hết lại, sau đó cánh tay hơi dùng sức, siết chặt cô vào trong lòng, đừng nói là nổi giận với cô, cũng không nhíu cả lông mày, ánh mắt rất bình tĩnh, thậm chí động tác còn rất dịu dàng.

Hoàng Trường Minh ôm lấy cô, đi thẳng đến trước cửa số nhặt lấy quần áo ở trên sô pha, sau đó lại ôm cô vào phòng tầm.

Trong toàn bộ căn phòng đều lặng ngắt như tờ.

Bình luận

Truyện đang đọc