ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 1782

Trần Phong Sinh cũng thay chiếc áo Blouse, cầm chìa khóa xe bước ra khỏi tòa nhà ‘Vừa đi qua cửa kính, anh hơi khựng lại, nhìn thấy Trương Tiểu Du đang đợi anh trước cột bê tông bên cạnh.

Cô ngồi xổm trong tay đó cầm một cây gậy nhỏ chơi thành vòng tròn trên mặt đất. Trông như đang chăm chú chờ đợi, trông có chút ngốc nghếch, nhưng thật cảm động.

Vị trí của cô ấy chỉ là nơi giao nhau giữa mặt trời và bóng tối của tòa nhà.

Tóc cô ấy màu đen trông giống như lông quạ, nhưng khuôn mặt của cô ấy được ánh mặt trời chiếu sáng rực rỡ. Thậm chí có thể nhìn thấy rõ lớp lông tơ mỏng trong suốt .

Sau khi ngước mắt lên nhìn thấy anh, anh lập tức đứng dậy. Đưa tay lên khóe miệng, đôi mắt sáng như sao rơi.

Trần Phong Sinh cố gắng hết sức để khống chế sự rung động của trái tim mình.

Trần Phong Sinh đi đến bên cạnh cô, cố ý đứng phía bên phải cô, chẩn ánh năng mặt trời trên đỉnh đầu giúp cô.

Anh nhướng nhướng mi, kìm nén cảm xúc, khế hỏi: “Sao em lại tới đây?”

“Đón anh tan tâm!” Trương Tiểu Du nháy mắt với anh một cái, lập tức chỉ lên trời, có chút hưng phấn nói: “Đồ xấu xa, em nghe hàng xóm nói thời tiết hôm nay rất thích hợp để ngắm hoàng hôn, chúng ta đi xem đi!”

Trần Phong Sinh im lặng không nói.

Thấy thế, Trương Tiểu Du bĩu môi, chỉnh lại dây đeo túi chéo trên người mình, chậm rì rì thở một hơi, vẻ mặt lộ ra sự thất vọng: “Nếu anh không muốn, vậy thì em tự đi xem!”

Nói rồi, cô thực sự làm bộ xoay người đi đến chỗ bậc thang, ủ rũ cúi đầu.

Có điều còn chưa bước đi, cô đã nghe được giọng nói trầm thấp của anh: “Anh đi cùng eml”

Trương Tiểu Du nghe thế, vẻ lo lắng vừa rồi bị quét sạch, lập tức năm lấy bàn tay anh, chạy tới chỗ đậu xe việt dã: “Đi thôi, mau lên xe!”

Tuy rằng không thể so được với chiếc Cayenne màu đen của anh ở Sài Gòn, nhưng chiếc xe việt dã màu trắng này rất rộng rãi, chạy trên cao nguyên này cũng rất thoải mái ‘Vì muốn thưởng thức kỹ hơn, Trần Phong Sinh vẫn lái xe đưa cô đến bên một vách núi tương đối hẻo lánh. Xe từ quốc lộ chạy xuống, nếu nhìn từ xa, phía trước là cả một dải núi tuyết phủ trắng xóa.

Ở chỗ này tầm nhìn không giống như bình thường, bởi vì vách núi cao, cho nên phạm vi tầm nhìn rất rộng.

Phía trước hầu như không có vật cản, có thể nhìn thấy toàn bộ ngọn núi phủ tuyết trắng. Tuy rằng khoảng cách rất xa, thế nhưng lại mang đến cho người ta một ảo giác đảm chìm kỳ lạ.

Trương Tiểu Du cởi dây an toàn nhảy ra khỏi xe, giày thể thao bước trên đường đất, hơi thở đều tràn ngập sự tươi mát của thiên nhiên, trong lòng cô có chút hưng phấn.

Thực ra khi đưa ra quyết định chạy đến Đồng Văn xa xôi tìm anh, cô cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ muốn âm thầm thực hiện. Dọc đường đi, phần lớn thời gian cô đều tìm hiểu thông tin y tế ở đây, không hề nghĩ kỹ về Đồng Văn mà cô đi tới.

Sau khi đến nơi, mỗi ngày đều bị anh từ chối đuổi đi, cô cũng chỉ nghĩ làm sao để ở lại Đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được môi trường xung quanh mình, có loại cảm giác hưng phấn phát ra từ đáy lòng. Mong ước được tận mắt ngắm hoàng hôn trên những ngọn núi phủ đầy tuyết ở Đồng Văn của cô hiện tại đã thực hiện được!

Trương Tiểu Du bước mấy bước đi tới sát vách núi, cảm nhận được gió đang thổi trước mặt.

Dưới chân cô khẽ lảo đảo, Trần Phong Sinh ở phía sau lập tức nhanh chóng bước đến, nhướng mày quát lớn: “Cẩn thận một chút!”

“Không có việc gì, không phải là có anh ở đây sao?” Trương Tiểu Du trả lời không chút nghĩ ngợi.

Lồng ngực dưới lớp áo sơ mi của Trần Phong Sinh hơi phập phồng.

Trương Tiểu Du kéo tay anh cùng ngồi trên mặt đất, vô cùng chăm chú ngắm nhìn ngọn núi tuyết phía xa xa, giọng nói mang theo sự kích động nho nhỏ: “Ở đây tầm nhìn tốt thật, cầm thú, làm sao anh tìm được nơi này?”

Bình luận

Truyện đang đọc