ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 848

“Tạm giữ hình sự?” Hoàng Kiến Phong trừng mắt nhìn.

Hoàng Thanh Thảo biểu hiện cũng rất kích động, vội vàng chất vấn họ: “Trường Minh không thể phạm tội, các người có chứng cứ sao?”

“Xin các vị hãy yên tâm! Có phạm tội hay không, bộ phận thực thi pháp luật liên quan của chúng tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng!” Vẻ mặt của nhân viên cảnh sát vẫn không thay đổi, thái độ rất nghiêm túc.

“Vậy chúng tôi yêu cầu luật sư bão lãnh nó!” Hoàng Kiến Phong lập tức nói.

“Thật xin lỗi!” Nhân viên cảnh sát lắc đầu, trực tiếp từ chối, “Bởi vì số tiền liên quan rất lớn, ông Hoàng Trường Minh sẽ bị truy tố, vì vậy không được phép bảo lãnh trong khoảng thời gian này!”

“..” Tất cả mọi người đều sững sờ.

Lam Ngọc Anh nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, khàn giọng hỏi: “Vậy có thể vào thăm không?”

“Có thể!” Nhân viên cảnh sát gật đầu, nhưng lại liếc qua bọn họ, thờ ơ nói: “Nhưng theo quy định chỉ được vào một người. Các người chọn ai vào?

Những người có thể được thông báo là người thân của

Hoàng Trường Minh, xem ra cho ai vào mới là vấn đề.

Từ lúc xảy ra sự việc đến giờ vẫn chưa có ai nhìn thấy anh, mọi người đều muốn được gặp anh, và muốn biết bây giờ anh có ổn không…

Lam Ngọc Anh đứng ở phía sau, ngón tay cắm sâu vào lòng bàn tay, cô rất muốn vào xem anh, nhưng bây giờ không chỉ có cô, mà còn có cha và cô của anh đang ở đây, quyết định là ở Hoàng Kiến Phong cha anh.

Nhân viên cảnh sát cau mày thúc giục, “Các vị đã nghĩ xong chưa, là ai vào?”

Hoàng Thanh Thảo không nhịn được lên tiếng: “Anh trai!”

Hoàng Kiến Phong cứng ngắc đứng vài giây, thở dài mệt mỏi, sau đó quay người sang một bên không nhìn Lam Ngọc Anh phía sau, mà bàn tay giơ ra chỉ vào cô, “Được rồi, để cô ấy vào đi!”

Ông biết rằng người mà con trai ông muốn gặp nhất .. chính là cô!

Cũng như lần trước khi anh được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật ở bệnh viện, nhất định bây giờ người anh muốn gặp nhất vẫn là cô.

Nhìn thấy cảnh này, Hoàng Thanh Thảo vội vàng vui mừng nói: “Cây cải nhỏ, cháu mau vào trong xem Trường Minh đi!”

Lam Ngọc Anh cũng rất ngạc nhiên và nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn.”

Hoàng Kiến Phong không để ý đến cô, thay vào đó để vợ ông đỡ ông ngồi xuống hàng ghế dài bên ngoài hành lang.

Lam Ngọc Anh buông bàn tay đang nắm chặt của mình ra, chân cô lại dừng lại, cô nhìn nhân viên cảnh sát và nói với giọng cầu xin “Xin lỗi, tôi có thể vào toilet một chút được không?”

“Được!” Nhân viên cảnh sát gật đầu. Lam Ngọc Anh quay lại và nhanh chóng đi đến toilet bên cạnh.

Cô không muốn đi vệ sinh mà vặn vòi nước, vùi đầu vào bồn rửa mặt và liên tục rửa mặt bằng nước lạnh để trông có sức sống, hơn cho đến khi mũi và hốc mắt đỏ lên. Cô ngẩn đầu lên nhìn bản thân trong gương.

Cô không thể khóc được!

Không thể để anh lo lắng về cô… Lam Ngọc Anh lấy khăn giấy lau những giọt nước trên mặt, sau đó tập cười thật tươi trước gương.

Khi cô từ bên trong đi ra, mọi người bên ngoài đều chủ ý tới cô đã chải đầu lại, thái dương hơi ẩm còn có vài giọt nước, nhưng đôi mắt đặc biệt sáng ngời.

Lam Ngọc Anh nhìn đôi mắt quan tâm của Hoàng Thanh Thảo khẽ gật đầu, và sau đó nói với nhân viên cảnh sát, “Tôi xong rồi!”

Nhân viên cảnh sát gật đầu, sau đó quay người dân cô vào trong.

Bình luận

Truyện đang đọc