ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 1697

Chẳng biết từ khi nào trời đã tối rồi.

Cả khu vực nguy hiểm này trở nên yên tĩnh đi không ít, hầu hết mọi người đều trở về lều trại để nghỉ ngơi, Trương Tiểu Du cũng trở về nằm trên chăn đệm ở dưới đất của cô. Lúc cô nằm xuống chuẩn bị đi ngủ, đột nhiên Dịch Tuyền tiến đến bên người cô, giọng nói có chút khấn trương hỏi: “Cá nhỏ ơi, cô không trách tôi chứ?”

“Ừ?” Trương Tiểu Du khó hiểu đáp lại.

Biểu tình của Dịch Tuyền có chút chột dạ nói: ‘Ừ thì, chính tôi đã gọi điện cho anh tôi!”

“Không? Trương Tiểu Du lắc đầu, cũng chẳng để ý. Biết trong lòng đối phương đang nghĩ đến điều gì, cô cười cười nói: ‘Kỳ thật anh không cần phải lo lắng, lúc đó chúng tôi cũng không xảy ra chuyện gì cả”

Tuy rằng cô và Trần Phong Sinh đã nửa năm rồi mới gặp lại nhau nhưng bọn họ đã muốn rời đi từ lâu, mặc dù những chuyện xảy ra trong hai ngày vừa rồi thỉnh thoảng cô lại nhớ đến nhưng cô cũng biết tự thanh tỉnh bản thân mình, luôn tự nhắc chính mình đã có chồng chưa cưới rồi.

“Khụ… Tôi cũng không phải bởi vì lo lắng cô cùng chồng cũ xảy ra chuyện gì cả” Dịch Tuyền có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu: “Hì hi, thật ra tôi nghĩ rằng thời điểm này anh tôi nên thể hiện mình nhiều hơn một chút. Hơn nữa tôi gọi điện cho anh ấy vào thời điểm này, chắc chản anh ấy đã nộp giấy xin phép rồi, chứng tỏ anh ấy rất coi trọng cô mà”

“Ừ? Trương Tiểu Du mỉm cười.

“Chẳng qua nói đi lại phải nói lại, cá nhỏ à, chồng cũ của cô thật sự đẹp trai đấy. Tôi có cảm giác so với lần đầu tiên nhìn thấy hản ta vào nửa năm trước còn có mị lực hơn. Ánh mắt cô cũng không tệ đâu, đương nhiên, anh trai tôi cũng không thua kém” Dịch Tuyền thấy cô không hề trách mình, bắt đầu nói càng nhiều hơn.

Nói tới đây lại càng bon miệng, tỏ vẻ ngập ngừng rồi lại hỏi: “Chồng cũ của cô còn độc thân sao?”

“Tôi không biết…” Trương Tiểu Du có chút ngạc nhiên lắc đầu.

Thực sự cô không biết, dù sao đã nửa năm trôi qua, hai người bọn họ đã lựa chọn tách nhau ra rồi. Có lẽ anh cũng giống như cô vậy, bên người đã sớm có người khá Ánh mắt Dịch Tuyền đảo quanh rồi gật đầu: ‘À à. Hôm nay tôi nhìn thấy hắn ta cứu một người da đen bị bệnh tìm, cảm giác hản vô cùng tài giỏi, người da đen kia dường như mạch không còn đập nữa rồi, các bác sĩ khác đều lắc đầu, nhưng hẳn ta vẫn quỳ gối kiên trì làm cuối cùng cứu sống được người nọ, không thể không nói rằng khi đấy hản quá cuốn hút. Tuy rằng hẳn ta không có mặc áo blouse nhưng tôi lại cảm thấy hắn giống như phát ra tia sáng của thiên thần vậy”

Trương Tiểu Du nghe vậy bật cười.

Trong lòng cô chợt nghĩ, may mà anh ta không nhìn thấy cảnh ở Kiên An trước đây. Khi đó hai chân anh đã mệt đến rã rời, nhưng khi biết bên trong khu phế tích còn có người, các bác sĩ khác không một ai dám tùy tiện tiến lên anh lại cứ thế không lùi bước.

Đến tận bây giờ cô còn nhớ rõ hình ảnh anh quỳ trên mặt đất cứu người.

Anh thực sự là một bác sĩ tốt.

Không biết nguyên nhân có phải do Dịch Tuyền nhắc về anh quá nhiều hay không, buổi tối ngủ thế mà Trương Tiểu Du lại mơ thấy Trần Phong Sinh.

Cô mơ thấy ngày hôm ấy cô cùng anh đứng ở bên ngoài lều, cô thấy được bộ dạng của chính mình sau khi trả lời, đôi mắt hồng như hoa đào, tuy rằng hình ảnh này chỉ lướt qua nhưng lại lan tràn trong lòng cô.

“Chẳng qua nói đi lại phải nói lại, cá nhỏ à, chồng cũ của cô thật sự đẹp trai đấy. Tôi có cảm giác so với lần đầu tiên nhìn thấy hắn ta vào nửa năm trước còn có mị lực hơn. Ánh mắt cô cũng không tệ đâu, đương nhiên, anh trai tôi cũng không thua kém” Dịch Tuyền thấy cô không hề trách mình, bắt đầu nói càng nhiều hơn.

Nói tới đây lại càng bon miệng, tỏ vẻ ngập ngừng rồi lại hỏi: “Chồng cũ của cô còn độc thân sao?”

“Tôi không biết..” Trương Tiểu Du có chút ngạc nhiên lắc đầu.

Thực sự cô không biết, dù sao đã nửa năm trôi qua, hai người bọn họ đã lựa chọn tách nhau ra rồi. Có lẽ anh cũng giống như cô vậy, bên người đã sớm có người khác.

Bình luận

Truyện đang đọc