ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Ở một vị trí gần cửa sổ, Lam Ngọc Anh đang cúi đầu lấy giấy ăn lau mép đĩa.


Hôm nay là ngày cuối tuần được nghỉ ngơi, cô cùng Trương Tiểu ngoài đi dạo phố.

Hai người họ không mua sắm gì, chỉ xem một suất phim rẻ buổi sáng, đói rồi thì ra ngoài ăn chút gì đó.

Sau khi no bụng định sẽ lại đi vào trung tâm mua sắm lượn lờ,
Đã gọi xong món, người cũng khá đông nên tốc độ phục vụ có hơi chậm một chút.


Trương Tiểu Du vừa đi vào nhà vệ sinh, để lại cô ngồi một mình.

Cô đang định lau cả đĩa ăn cho Trương Tiểu Du thì bất ngờ có một bóng người ngồi xuống đối diện.


Lam Ngọc Anh những tưởng là Trương Tiểu Du, khi ngẩng đầu lên thì chot sung so.

"Bác sĩ Sinh?
Trần Phong Sinh ngồi phịch xuống ghế, dựa ra sau: "Trùng hợp thật, cô Ngọc Anh cũng ăn cơm ở đây à?" "À, đúng là trùng hợp." Lam Ngọc Anh khẽ gật đầu.

"Đồ ăn ở nhà hàng này rất ngon, tôi từng ăn một lần rồi.

Nhất là món gà hấp hơi, mùi vị không hề giống với nơi nào khác luôn." Trần Phong Sinh nói lải nhải, không giống như khi ở bệnh viện, lúc này anh ấy rất thoải mái và hơi tùy tiện, "À vâng." Lam Ngọc Anh lại gật đầu lần nữa.


Thật ra cô cũng không rõ lắm, là Trương Tiểu Du gợi ý rằng chỗ này rất ngon, hình như cái món gà hấp hơi đó họ cũng mới gọi xong.


Lam Ngọc Anh ngẩng đầu lên, phát hiện Trần Phong Sinh ngồi đối diện đang xoa cắm, nhìn mình chăm chăm, giống như muốn phát hiện ra thứ gì đó trên mặt mình vậy.



Cô cần môi, có chút thiếu tự nhiên: "Bác sĩ Sinh, sao anh cứ nhìn tôi như thể hoài vậy?" "Tôi thấy có lợi hại làm." Trần Phong Sinh đặt tay xuống, đổ người về phía trước.

"Hả." Lam Ngọc Anh ngẩn người: "Tôi lợi hại chỗ nào chứ." "Còn không lợi hại sao? Chẳng phải cô đã đá đít Hoàng Trường Minh rồi sao? Tôi thật sự muốn đưa cô lên bục ngồi rồi bái cô làm sư phụ đấy." Trần Phong Sinh nhưởng cao mày.

"Này? Cô Ngọc Anh, cô nói thật với tôi đi, có phải cô thích đá Hoàng Trường Minh làm đúng không?" " " Lam Ngọc Anh ngượng ngập.


Dường như thấy cô quả xấu hổ, Trần Phong Sinh cũng không trêu chọc nữa, chỉ hỏi cô.

"Một mình à?" "Không phải, tôi đi cùng bạn thân.

Lam Ngọc Anh lắc đầu.

"Vậy càng hay." Trần Phong Sinh vỗ tay cái bộp: Nhà hàng hết chỗ rồi, ngồi chung với hai cô đi, sau đó tôi mời.

Tôi và Trường Minh, cùng cô và bạn thân của cô, ghép thành hai đội.

Nam nữ kết hợp, ăn không mệt" "..." Lam Ngọc Anh há hốc miệng.


Trong tầm mắt có một cái bóng quen thuộc lướt qua, Trân Phong Sinh nhanh mất giơ tay lên gọi: "Trường Minh, ở đây."
Trong đôi mắt Hoàng Trường Minh ảnh lên một sự ngạc nhiên nhưng nó cũng biến mất rất nhanh.

Anh bình thường trở lại, sải rộng bước chân đi về phía đó.

Thấy cô ngồi đối diện, anh nghiêm chỉnh ngồi xuống bên cạnh Trần Phong Sinh "Hết chỗ rồi, cô Ngọc Anh nói chúng ta có thể ngồi chung với cô ấy" "Thế ư?" Hoàng Trường Minh rưởn môi cười.


Đương nhiên không phải rồi.



Cô nói vậy khi nào chứ, rõ ràng...!
Còn chưa đợi Lam Ngọc Anh lên tiếng phản bác, Trần Phong Sinh đã gọi phục vụ tới, lật thực đơn ra.

"Hai người còn muốn ăn thêm gì nữa, gọi thêm vài món đi." Trần Phong Sinh vung mạnh tay, liên tục gọi thêm bốn món, cộng thêm một bát canh nữa.


Người phục vụ mang thêm hai bộ bát đũa nữa tới, bầu không khí trên bàn ăn có hơi kỳ quặc.


Lam Ngọc Anh ngôi đối diện Hoàng Trường Minh, nhưng vì chiếc bàn hình vuông nên cô chỉ hơi liếc lên là có thể nhìn thấy góc nghiêng cương nghị của anh.

Suốt cả quá trình cô chỉ cúi đầu, cầm cốc nước lên uống từng ngụm nhỏ, mắt không liếc ngang liếc dọc.


Cho tới khi Trương Tiểu Du tay vung vẩy nước quay lại, phá vỡ bầu không khí trầm mặc: "Mình về rồi đây.

Đi vệ sinh còn phải xếp hàng.

Ấy, tổng giám đốc Trường Minh? Chẳng phải hai người."
Nhìn thấy Hoàng Trường Minh, Trương Tiểu Du kích động suýt nữa nhảy dựng lên.

Nhưng ngay lập tức, cô ấy cũng đã nhìn thấy Trần Phong Sinh ngồi bên cạnh, bỗng chốc như hóa đá tại chỗ.


Trần Phong Sinh cũng vậy, đang cầm cốc nước chợt khựng lại, đôi mắt hoa đào hơi nheo vào.

"Ồ, xem ra hôm nay không phải trùng hợp bình thường rồi."

Trong ngữ khí có hàm ý ám chỉ, Lam Ngọc Anh liếc nhìn Hoàng Trường Minh vẻ ngờ vực, kinh ngạc lên tiếng hỏi: "Bác sĩ Sinh, Tiểu Du, hai người quen nhau sao?"
Câu hỏi này thật ra cô đã nhịn trong lòng một khoảng thời gian rồi, cuối cùng hôm nay cũng có cơ hội hỏi ra.

"Không quen." "Không thân."
Hai người họ gần như trả lời cùng một lúc.


Nữ trước, nam sau.


Rõ ràng có vấn đề mà, Lam Ngọc Anh nuốt nước bọt, nhìn sang cô bạn thân Trương Tiểu Du, bất giác hỏi nhỏ: "Rốt cuộc là chuyện gì?" "Rất đơn giản." Người lên tiếng là Trần Phong Sinh đối mặt.

Anh ấy nhẹ nhàng đặt cốc nước lên bàn, sau đó chậm rãi tung ra một thông tin động trời: "Chúng tôi đã ngủ với nhau.

"Hả?" Lam Ngọc Anh thảng thốt.

"Chết tiệt!" Trương Tiểu Du cũng phản ứng rất mãnh liệt, chỉ thắng vào Trần Phong Sinh đang ngồi đối diện mình: "Anh là đồ mặt người dạ thủ, có thể cảm cái miệng thổi của anh lại không, đừng có ăn nói bậy bạ, đặt điều lung tung.

Cẩn thận tôi kiện anh tội phỉ báng đó.

"Tôi ăn nói bậy bạ, tôi đặt điều ư
Trần Phong Sinh dựa người ra sau, đôi mắt hoa đào sáng lên, anh ấy từ tốn nói tiếp: "Vậy thì cô kích động cái quái gì? Chẳng qua là ngủ với cô thôi mà.

Cô trừng mắt gì với tôi à? Lẽ nào kỹ thuật của tôi không tốt?
Không chỉ Trương Tiểu Du, ngay cả
Lam Ngọc Anh sau khi nghe những lời trần trụi ấy cũng đỏ mặt tía tai.

"Khốn nạn khốn nạn." Trương Tiểu Du đã đứng hàn dậy, tức đến mặt lúc trắng lúc đỏ, ngón tay chỉ vào anh ấy cũng run lẩy bẩy: "Anh não tàn hả? Đừng có dát vàng lên mặt mìn..

Kỹ thuật của anh thật sự rất tệ đấy.

Tôi nói rõ cho anh biết, tối đó tôi chỉ không cần thận ngủ với anh thôi.

Sau này dù anh có tắm rửa sạch sẽ, nằm trần như nhộng trên giường đợi, rồi thắt nơ vào cái ấy của anh dâng tặng lên, tôi cũng không buồn suy nghĩ đâu."
Nói xong một mạch, Trương Tiểu Du cầm túi xách và áo khoác lên: "Ngọc Anh, bỗng nhiên mình có chút việc, về trước đây.


Hôm khác mình tìm cậu đi chơi sau" "Cô nói rõ ràng tôi nghe xem, cô nói ai kỹ thuật tệ hả?" Trần Phong Sinh cũng đứng bật dậy ngay.

Người đàn ông thường rất nhạy cảm về phương diện đó.

"Lời hay không nói lại lần hai." Trương Tiểu Du lườm nguýt.


Trần Phong Sinh thẳng thừng vòng ra, túm lấy cổ tay của cô ấy, đôi mắt hoa đào nheo lại đầy nguy hiểm: "Vậy được thôi, tôi sẽ tìm một nơi không ai quấy rầy, ngồi nói chuyện nghiêm túc với con cá vàng nhỏ này về vấn đề kỹ thuật " "Anh làm gì vậy hả? Anh buông tôi ra." Trương Tiểu Du bùng nổ, nhưng giấy giua một hồi cũng không thoát được
Trần Phong Sinh thoải mái như chỉ bắt một con gà con, giữ chặt không buông, quay người về phía bàn ăn cười: "Nhiều món ăn thế này, hai người từ từ mà ăn.

Đúng rồi, cô Ngọc Anh, cô giúp tôi khuyên chút, mấy hôm nay Trường
Minh không ăn trưa rồi."
Nói xong, anh ấy bèn kéo Trương Tiểu Du sải bước đi ra khỏi nhà hàng.


Lam Ngọc Anh căng thẳng đứng dậy theo, muốn đi kéo họ lại.

"Không sao đây, Phong Sinh tự biết chừng mực." Hoàng Trường Minh ngăn cản cô, giọng nói trầm tĩnh.


Lam Ngọc Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, đã nhìn thấy Trần Phong Sinh nhét Trương Tiểu Du vào trong taxi, chớp mắt xe đã phỏng vù đi,
Người phục vụ cũng bê thức ăn lên đúng lúc này, cô đành phải ngồi xuống.


Nhưng cô vẫn đang chìm đắm trong sự ngỡ ngàng.

Dù có tồn tại nghi hoặc, trước đó cô cũng không dám suy nghĩ táo bạo đến thế.

"Sao ngẩn người ra vậy?”
Lam Ngọc Anh giật mình, sau đó lắc đầu: "Chỉ là em cảm thấy hai người họ thật táo bạo.

"Ừm, táo bạo!"
Hoàng Trường Minh nhưỡng mày, từ



Bình luận

Truyện đang đọc