ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 1744

Chỉ nghe thấy một tiếng giòn tan, dường như gót giày bị gãy. Mắt cá chân Trương Tiểu Du vặn hai cái, cả người cũng lắc lư theo.

Một cánh tay phía sau kịp thời giữ lấy cô, hơi thở đàn ông quen thuộc ập tới, bao lấy cô từ phía sau. Cô hít thở hai hơi, không chút nghĩ ngợi hất tay ra: “Khốn kiếp, anh tránh ra, đừng đụng vào tôi, không cần anh quan tâm…”

Một giây sau, hai chân cô cách mặt đất, bất thình lình bị người ta khiêng trên vai.

Sức của Trần Phong Sinh rất lớn, gần như chẳng tốn mấy sức lực đã vác cô trên vai phải giống như vác bao tải.

Tất cả cảnh vật trong tầm mắt đều quay cuồng, đến khi Trương Tiểu Du phản ứng lại, người cô đã bị treo ngược, chỗ tầm mắt có thể nhìn thấy chính là cái mông rắn chắc vểnh cao của anh.

Cô lúng túng dời tầm mắt, cố gắng vùng vẫy, muốn nhảy từ trên người anh xuống.

Thế nhưng thực tế chứng minh cô chỉ đang phí sức.

Trương Tiểu Du bị anh vác lên, một bàn tay nắm chắc chỗ cong trên chân cô, có giãy giụa nữa cũng không làm được gì, chỉ có giọng nói phẫn nộ không ngớt: “Này, khốn kiếp, thả tôi xuống! Có nghe thấy không, khốn kiếp, xấu xa!”

Trần Phong Sinh bỏ ngoài tai những lời mắng chửi của cô, vẫn bước nhanh về phía trước, đi được mấy trăm mét sau đó đi thẳng vào một nhánh đường nhỏ.

Bởi vì trời đã sẩm tối, ánh sáng đã rất mờ mịt, xung quanh đều là cây cối, chỉ có thế mơ hồ nhìn thấy được phía xa có một thôn nhỏ, có một vài ngọn đèn lẻ tẻ của vài ngôi nhà.

Trương Tiểu Du không muốn khuất phục, vẫn liều mạng giấy giụa: “Đồ khốn, tôi nói anh thả tôi xuống, anh có nghe thấy không? Khốn kiếp, thả tôi xuống!”

“BốpI”

Một âm thanh vang lên rõ ràng.

Giọng Trương Tiểu Du hơi ngừng lại, đồng thời khuôn mặt nháy mắt đỏ lên.

Nhận ra anh vừa làm gì, cô vừa xấu hổ vừa vô cùng giận dữ. Tuy răng anh không dùng sức, không đau lầm, nhưng cảm giác tê dại khuếch tán, còn lưu lại độ ấm từ bàn tay anh.

Lúc cô đang mở miệng muốn mảng đồ lưu manh, giọng nói trầm thấp của Trần Phong Sinh truyền tới, còn cố ý nói một cách chậm rãi xấu xa: “Cá vàng nhỏ, có thể những ngọn núi xung quanh đây có sói hoặc rản, nếu em còn kêu nữa, anh sẽ ném em vào trong đó!”

“..” Trương Tiểu Du nuốt nước miếng một cái.

Tuy biết là anh đang cố ý dọa mình, thế nhưng cô nhìn xung quanh, gió đêm thổi tới, cây cối trong rừng tự nhiên truyền ra sự u ám, trong lòng cô khiếp đảm, cuối cùng rốt cuộc ngậm miệng lại.

Xem như anh giỏi!

Trần Phong Sinh khiêng cô đi trên đường.

Đi khoảng hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng anh dừng chân trước một sân nhà có sáng đèn.

Cuối cùng hai chân cô cũng chạm đất. Mặc dù không để cô phải đi bộ, thế nhưng duy trì một tư thế trong thời gian dài như vậy, cô cảm giác thắt lưng mình sắp gãy rồi. Cô liếc nhìn Trần Phong Sinh đang đi lên bậc thềm. Anh thậm chí còn không thở dốc, hơn nữa trên đường còn không hề dừng lại, thể lực vẫn tốt như trước đây.

Trong lòng cô thầm mắng đồ biến thái!

Từ cánh cửa gỗ có thể nhìn ra được dấu vết năm tháng, lớp sơn phía trên gần như đã không còn.

Trần Phong Sinh gõ cửa, chỉ chốc lát sau bên trong đã truyền ra tiếng động, giọng nói nghe ra rất già nua: “Ai thế?”

“Xin lỗi, đã quấy rầy rồi!” Anh cao giọng.

Theo tiếng bước chân đi ra, sau khi cửa được mở ra, bên trong là một ông bác trung niên, tóc bạc trắng hai bên thái dương. Có thế là do quanh năm sống trong thôn nên nhìn có vẻ già yếu hơn người thành phố, nếp nhăn trên mặt lộ rõ.

Bình luận

Truyện đang đọc