ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 987

Lam Ngọc Anh vươn cổ ra ngó một cáithì thấy trên bìa có in hình một người phụ nữ đang mang thai, tựa đề bên cạnh là “Sách Hướng dẫn chăm sóc thai phụ trong thai kỳ Và vài cuốn sách xếp chồng lên được đặt bên cạnh bàn như đã đọc “Giáo dục tiền sản hoàn hảơ,, Tuyển tập toàn bộ kiến thức mang thai tháng thứ 1Ø v.

Cô từ trên đến dưới đếm một lượt, tổng cộng có tám cuốn.

Nếu như không phải cô nhìn thấy tên của mấy cuốn sách này, cô còn cho là anh đang chiến đấu để thi đại học nữa Lam Ngọc Anh kinh ngạc hỏi: “Anh mua hồi nào vậy?”

“Đêm hôm qua đặt mua online” Hoàng Trường Minh bĩu môi.

Chẳng trách, hôm nay chuyển phát nhanh đến nhiều lần như vậy!

Hoàng Trường Minh thấy cô đưa tay dụi mắt, cúi đâu hôn lên: “Em buồn ngủ rồi à?”

“Một chút …” Lam Ngọc Anh nói.

Hoàng Trường Minh đặt cuốn sách trên tay xuống, lấy cuốn sách “Câu chuyện giáo dục trước khi sinh của các bà mẹ mang thai’ từ chồng trên bàn đầu giường: “Trong này có rất nhiều truyện ngắn, để anh đọc cho em nghe, em vừa nghe vừa chìm vào giấc ngủ nha Lam Ngọc Anh được anh đặt ở trên gối, sững sờ nhắc nhở: “Hoàng Trường Minh, em không phải Đậu Đậu…”

Không cần kế chuyện dỗ con ngủ!

Hoàng Trường Minh nhướng mày: “Không phải cho em, mà là cho con gái cưng nghe!”

Được thôi, xem ra là tự cô suy nghĩ nhiều rồi Lam Ngọc Anh ngoan ngoãn năm đó và lắng nghe giọng nói trầm lảng của anh vang vọng trong phòng, với giọng điệu kiên nhân.

Ngay cả hàng lông mày hờ hững và đường cảm nhọn trông cũng mềm mại hơn bình thường.

Tất cả các con gái đều là tình nhân nhỏ kiếp trước của cha, câu này có vẻ nói rất đúng.

Nghe anh kể về câu chuyện tiền sản, Lam Ngọc Anh không buồn ngủ, ánh mắt cô đầy sỉ mê nhìn chấm chăm anh.

Trong vô thức, sau khi đọc xong một câu chuyện, Hoàng Trường Minh rủ mí mất xuống và bất gặp ánh mắt của cô, sau đó đột nhiên nói một câu: “Ngọc Anh, hình như là to lên rất nhiều rồi”

Lam Ngọc Anh không chớp mắt nhìn qua anh, trong lòng nghĩ tới lời nói ban ngày của Trịnh Phương Vũ, nói bên trong hai con mắt của anh chỉ có hình bóng của cô, thật ra cô cảm thấy cô mới là dạng này, chỉ cần anh ở bên cạnh, hai con mất của anh kiểu gì cũng sẽ không tự chủ được rơi trên người anh.

Đột nhiên nghe được lời của anh, cô không kịp phản ứng: “Há?

Ánh mắt Hoàng Trường Minh thuận thế nhìn xuống dưới, tiếp tục nói thắng: “Em nên mua thêm vài cái mới, đoán chừng mấy cái cũ đều không mặc vừa được rồi”

Lam Ngọc Anh cũng cúi đầu xuống nhìn theo, lúc này mới hiểu được.

Từ góc độ của anh nhìn xuống dưới, tầm mắt là vị trí tốt nhất, cổ áo ngủ là viền lá sen, tương đối rộng, có thế nhìn thấy cảnh xuân như ấn như hiện.

Trước đó cô còn đang phiền muộn vì gần đây mình ăn nhiều nên mập, về sau mới biết được là do mang thai nên trên người cô thêm khôn ít thịt, nhất là chỗ nào đó, hoàn toàn nở nang hơn nhiều so với lúc trước, đừng nói là Hoàng Trường Minh, đến cả chính cô cũng phát hiện.

Bị anh trực tiếp nhìn chằm chằm như vậy, mặt cô đỏ hết cả lên.

Cái tên lưu manh này. Cô không muốn để ý tới, nhưng Hoàng Trường Minh hết lần này đến lần khác cũng không định dừng lại, vẫn còn muốn tiếp tục cái đề tài này, anh đóng sách lại và đoàng hoàng lẩm bẩm: “Hơn nữa, anh cảm thấy khẩu phần ăn sau này của con gái chúng ta sẽ không có vấn đề!

“Anh có thể đừng nói nữa không?”

Lam Ngọc Anh xấu hổ đến không chịu nối.

Ban đầu, không khí đọc truyện trước khi đi ngủ khá là ấm áp, không hiểu sao kịch bản lại trực tiếp chuyển hướng, trở nên kiều diễm như vậy!

Hoàng Trường Minh khép sách đặt lên tủ đầu giường, sau đó nghiêng người sang, một tay ôm cô vào lòng, một tay khác đặt lên người cô, chỉ là lần này không phải sờ con gái, mà là trực tiếp sờ phần dưới xương quai xanh của cô.

Lam Ngọc Anh muốn tránh: “Hoàng Trường Minh, anh đừng!”

“Đừng cái gï?” lòng bàn tay Hoàng Trường Minh khẽ bóp một cái, sau đó không thèm rời đi, giọng điệu oán trách: “Ngọc Anh, nói đạo lý một chút, làm thì không làm được, còn không cho sờ hai cái để giải thèm chút sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc