ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ



**********

Lam Ngọc Anh tùy tiện cầm bỏ rau chân vịt, ném vào trong xe mua đồ.


Tất cả rau cũng đã mua xong rồi, nét đỏ bừng trên mặt cuối cùng cũng biến mất, lúc đẩy xe đi ra quầy tính tiền, Hoàng Trường Minh bỗng nhiên dừng lại.
"Chờ một chút."

Lam Ngọc Anh không hiểu "На?"

Hoàng Trường Minh hơi nhíu mày, khỏe môi giật giật: "Còn thiếu một thứ chưa mua." "...
Còn có cái gì nữa?" Lam Ngọc Anh liếc nhìn đồ vừa mua trong xe, sau khi kiểm tra xong, cũng không phát hiện là thiếu mất cái gì.


Hoàng Trường Minhkhông nói, xoay người đi vào chỗ khu mua săm.


Lam Ngọc Anh thấy vậy cũng đẩy xe đi theo phía sau, chẳng qua là khi đến nơi, mặt cô cũng sắp chôn ở trong xe mua đồ rồi.


Trên kệ hàng bày các loại hộp nhỏ có đầy đủ màu sắc rực rỡ xanh xanh đỏ đỏ, phía trên còn in các dòng chữ như "cực kỳ mỏng", "Sợi chỉ mạnh mẽ"...
đủ loại khẩu hiệu, thật là khiến cho người khác hoa mắt, hít thở không thông

Hoàng Trường Minhnhìn cô, nhướn mày một cái, "Em tới chọn di?" "Tôi...
tôi thế nào cũng được..." Lam Ngọc Anh lắp ba lắp bắp, ánh mắt không biết đặt ở chỗ nào.
"Cái này không phải mua cho riêng mình tôi, em cũng có phần, phải để có hiệu quả tốt mới được.
Hoàng Trường Minh ung dung cầm một cái lên.
"...
Em nói là thế nào cũng được!" Vẻ mặt Lam Ngọc Anh vất vả lắm mới hết đỏ, bây giờ lại bắt đầu nóng lên.



Tay đẩy xe mua đồ cũng bắt đầu toát mồ hôi, luôn cảm thấy những người đi ngang qua đây đều đang nhìn về phía mình, thật là muốn phát điên mà.


Thật lâu sau đó, Hoàng Trường Minh vẫn còn rất hứng thú chọn một hộp lại một hộp, cô cắn chặt môi: "Hoàng Trường Minh, rốt cuộc anh đã chọn xong chưa thế..." "Cũng tạm." Anh xoay xoay tay, ném hết cả mấy hộp vào xe mua đồ.


Một giây kế tiếp, Lam Ngọc Anh lập tức đẩy xe mua đồ, vội vã chạy về phía quầy thu ngân.


Lúc ban đầu vừa mới đi theo anh, cô đã có kinh nghiệm đến cửa hàng tiện lợi mua thử đồ này, bây giờ nhớ lại vẫn còn cảm thấy ngượng tới hoảng.


Mắt thấy sắp tới quầy thu tiền, chờ lúc Hoàng Trường Minh đuổi kịp cô, Lam Ngọc Anh dứt khoát để anh đẩy xe mua đồ, "Tôi...
tôi ra bên ngoài chờ anh!"

Nói xong, cô liền trốn nhanh như thỏ.


Lam Ngọc Anh đi vòng quanh từ lối đi riêng ra bên ngoài, đứng ở cầu thang máy chờ anh.
Lúc này, điện thoại di động vang lên, là bạn thân Trương Tiểu Du của cô.


Nghĩ đến việc cô ấy buổi tối không trở về còn không báo cho mình, cô liền vội vàng nhận điện thoại.


Đến khi Hoàng Trường Minh tính tiền xong đi ra từ bên trong, Lam Ngọc Anh cũng cúp điện thoại, nhưng mà tựa hồ như trong lòng có chút không yên.



Đi thang cuốn trở về chỗ ban đầu, thiết kế dốc, rất chậm chạp.


Tầm mắt Lam Ngọc Anh đặt ở trên thang cuốn đang di chuyển lên, bên tại còn quanh quẩn nội dung cuộc trò chuyện vừa rồi với Trương Tiểu Du.
"Bất kể nói thể nào, nếu không phải là vì tổng giám đốc Hoàng mới sáng sớm đã chạy tới nhà cậu, ba cậu, còn có cả người mẹ kế kia của cậu cùng với cô em gái kia làm sao có thể dễ dàng từ bỏ ý đồ chứ? Tớ thấy không đem cậu đánh đến tàn phế cũng không chừng, không đúng bây giờ cậu đã nằm ở trong bệnh viện rồi!" "Thế nào, cậu cũng nói gì đi, nếu không cũng không được, người đàn ông của mình muốn cái gì nhất cậu cũng không biết sao?" "Huống hồ cũng không phải cậu mặc đi trên đường chính để cho người ta ngắm, sợ cái gì!" "Ngọc Anh à, làm người cũng không thể không biết báo ân nha!"

Bả vai bị người ta đụng một cái, Lam Ngọc Anh mới hốt hoảng lấy lại tinh thần.
"Ngây ngốc cái gì đấy?" Hoàng Trường Minh nhíu mày.


Lam Ngọc Anh run sợ lắc đầu: "A, không sao không sao..."

Hôm nay cô đi giày cao gót cao ba centimet, lúc đứng xếp hàng, vẫn thấp hơn anh một cái đầu, nhất định phải ngửa cổ lên mới nhìn thấy rõ ràng các góc cạnh trên gương mặt anh.


Lam Ngọc Anh chần chừ vài giây, cân nhắc mở miệng: "Buổi sáng hôm đó anh tới nhà giúp tôi, hình như tôi còn chưa nói cảm ơn với anh nữa.
"Em biết là tôi thích cái gì thực tế chút mà." Hoàng Trường Minh nghe vậy, ánh mắt hiện lên vẻ tinh quái.." Lam Ngọc Anh lặng lẽ nuốt nước miếng một cái.


Thang cuốn lập tức tới rồi, cô bối rối, cánh tay ở phía sau lưng cũng âm thầm siết chặt, như lâm vào sâu bên trong nội tâm đang giãy giụa.


Bánh xe mua đồ ở chỗ tiếp giao của thang cuốn phát ra tiếng "Ầm ầm", Lam Ngọc Anh đi theo đường thẳng gạch lát sàn, liếm môi, cô đột nhiên ấp ủng, "Tôi muốn vào phòng rửa tay...
"Phía trước có, tôi đi cùng em." Hoàng Trường Minh chỉ vào biểu tượng ở xa xa.
"Không cần!" Lam Ngọc Anh phản ứng rất lớn, rồi hoảng hốt vội vàng giải thích: "Phòng vệ sinh nữ mỗi lần xếp hàng rất tốn thời gian..." "Không sao." "Thật sự không cần!"

Ánh mắt Hoàng Trường Minh nhìn tới, Lam Ngọc Anh chột dạ dời tầm mắt đi, cố gắng trấn định nói: "Anh đi ra bãi giữ xe lấy xe trước đi, chờ sau khi tôi đi vệ sinh sẽ ra cửa chính đợi anh, như vậy có thể đi ngay, không bị chậm trễ " "Ừ." Hoàng Trường Minh gật đầu.



Nhìn bóng dáng cao lớn của anh dần đi xa, Lam Ngọc Anh cũng xoay người bước nhanh.


Chỉ là lúc đi ngang qua phòng vệ sinh cô cũng không có vào mà là đi tới một hướng khác, phía trên siêu thị là một trung tâm mua sắm, đang phát nhạc, nhiều quầy trưng bày, ở cửa còn có các nhân viên bản hàng xinh đẹp đang đứng.


Lam Ngọc Anh đã có mục đích, lên tới nơi liền đi vào một của hàng trong đó.


Sau khi đi vào, âm thanh của cô nhỏ như một con muỗi vậy: "Xin chào, có thể giới thiệu cho tôi một bộ...


Từ lúc viết hóa đơn đến tính tiền cần một chút thời gian, lúc Lam Ngọc Anh từ trung tâm thương mại đi ra không có gì biến hóa, chẳng qua là túi xách trước mặt có vẻ hơi phồng lên.


Chiếc xe Land Rover màu trắng đã dừng ở đó, Hoàng Trường Minh không ngồi ở ghế lái mà là đứng tựa vào thân xe, chân hơi trùng xuống, đang cúi đầu lấy tay che ngọn lửa màu xanh từ bật lửa đốt điều thuốc.


Bên cạnh có hai nữ sinh đại học đi qua, liên tục dừng chân lại nhìn.


Cuối cùng, dường như không nhịn được, liền chạy tới, cố gắng bắt chuyện với anh.


Dù là biểu cảm của Hoàng Trường Minh lạnh lùng giống như tảng băng vậy, biểu hiện như người sống chớ lại gần, dù là rất khó tiếp cận nhưng vẫn không thể ngăn cản được sự nhiệt tình của các nữ sinh đại học, bọn họ ríu rít cầm điện thoại di động, tựa hồ à muốn xin số điện thoại.


Chân mày Hoàng Trường Minh đã nhíu thành chữ xuyên.


Thấy được cô, giống như rất cuộc cũng tìm được người nói chuyện, giọng nói rất không kiên nhẫn: "Đi vệ sinh mà cũng lâu như vậy!” "A." Lam Ngọc Anh nói quanh co, "Người xếp hàng tương đối nhiều.
"


Hai sinh viên đại học bên cạnh nhìn nhau, sau đó nhún vai, thất vọng rời đi.


Lúc sắp ngồi lên xe, Lam Ngọc Anh khẽ liếc nhìn về phía sau một chút, một sinh viên đại học hình như là chưa hoàn toàn từ bỏ ý định, thỉnh thoảng vẫn quay đầu lại.


Cô không khỏi nghĩ lại việc lúc trước Lam Ngọc Thiên đuổi theo anh ở Hoàng thị, cô chợt cảm thán trong lòng.


Ai nói chỉ có kẻ hồng nhan mới gây họa?

Trở về nhà, Lam Ngọc Anh bắt đầu bận rộn ở trong phòng bếp.


Những thứ này đều là chuyện cô thường làm cho nên rất thành thạo, còn chưa tới nửa giờ, cô cũng đã dọn lên bốn món ăn.


Có rau có thịt, cũng không phải quá nhiều, vừa đủ thành một mâm, cho hai người bọn họ ăn.


Lúc Lam Ngọc Anh dọn dẹp phòng bếp xong lên lầu, Hoàng Trường Minh đang gọi điện thoại, hình như là nói chuyện công việc, vẻ nghiêm túc hiện rõ giữa chân mày, thi thoảng phát ra vài âm tiết.


Cô để nước vừa mới rót sang một bên, chỉ vào phòng tắm dùng khẩu hình miệng nói với anh: "Tôi đi tắm trước"

Hoàng Trường Minh gật đầu, tiếp tục nghe điện thoại.


Lam Ngọc Anh xoay người vào phòng tắm, được ba bước quay đầu vòng lại, thừa dịp lúc anh không chú ý, len lén ôm túi xách vào trong lòng.



.


Bình luận

Truyện đang đọc