ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 2007

Anhta để cho cảnh sát giải quyết chuyện này, đánh tiếng chào hỏi, để cho đám người đấy ăn nhiều đau khố hơn mới được.

Trần Văn Sáng chưa bao giờ là một người có tấm lòng nhân từ cả.

Cũng còn may anh ta chạy đến kịp, đối phương vẫn chưa kịp xuống tay, cho nên anh ta cũng chỉ sử dụng chút vũ lực dạy dỗ cho tên đó một trận. Nếu chỉ cần cô ấy bị đụng dù là một sợi tóc, vậy thì tên đó đừng hòng bước xuống khỏi giường nửa đời còn lại”!

Ngay khi chiếc xe Jeep đặc dụng của quân bộ vừa khỏi cửa khách sạn, không đến hai phút đã có vài ba chiếc xe MPV thẳng gấp lại, từ trong lao ra cả mấy chục ký giả vác theo máy chụp hình của mình, cố chen vào trong để lấy được loại tin tức cực kỳ sốt dẻo này.

Ráng chiều buông xuống, tỏa rạng khắp mọi nẻo đường ngựa xe như nước.

Xe Jeep cũng lao băng băng trên dòng xe cộ qua lại, Lý Lan Hoa bấy giờ được cứu ra ngoài thành công, đang ngồi ở vị trí phó lái. Cũng có khi là vì sự xuất hiện của anh ta, lúc này đây dủ chỉ một chút sợ hãi cô cũng không hề có.

Trong lòng Lý Lan Hoa từng đợt sóng gợn, quay sang nịnh nọt như cún con quấy chủ mà cười nói “Chú nhỏ, cháu biết là chú sẽ không bỏ lại cháu dù có chuyện gì mà!”

Ban nãy đi vào phòng, cô ấy hãy còn nước mắt lưng tròng oán hận anh ta không giữ lời, giờ đây khi nhìn thấy đôi mắt long lanh tròng đen lòng trắng tỏa sáng lấp lánh, Trần Văn Sáng hơi rũ mắt: sục Khi rơi vào vòng nguy khốn ấy, cô những tưởng mình đã tiêu tùng rồi.

Siết lấy bả vai chính mình, Lý Lan Hoa giận dữ nghiến răng: “Nếu để cháu biết được kẻ nào hãm hại cháu như thế. Cháu nhất định phải cho kẻ đó biết tại sao nước biển lại mặn!”

Đuôi mắt Trần Văn Sáng quét qua, liếc nhìn Lý Lan Hoa một cái Nước mắt trên mặt đã chẳng còn đọng lại từ lâu, khuôn mặt nhỏ nhản ngọn lửa hừng hực vừa buông lời độc ác, nhe răng gâm gừ, giống hệt một con mèo kiêu căng phách lối.

Bờ môi mỏng không nhịn được nhếch lên một nụ cười như có như không.

Trần Văn Sáng liếc qua đồng hồ đeo trên tay. Còn nửa tiếng nữa là đến thời gian cấm của ký túc nơi cô ấy ở, trong lúc này vẫn chưa kẹt xe, thời gian để lái xe về trường hãy còn dư dả. Anh ta thấy không cần gấp, vẫn cứ đều đều mà chạy.

Lý Lan Hoa ngoẹo đầu, vẫn còn làm bầm lâm bầm. Nhớ lại chuyện tối nay xảy ra, cô muốn thử phân tích tất cả lại một lần.

Chẳng qua cô ấy chẳng cách nào tập trung mà suy nghĩ cho nổi.

Liếm môi mình một cái, cô ấy bỗng dưng giơ tay kéo cổ áo mình một cái “Chú nhỏ, cháu thấy hơi nóng, chú mở cửa sổ ra một chút được không?”

Trần Văn Sáng nghe thế bèn hạ cửa sổ xe hai bên xuống một nửa.

Gió đêm mát mẻ len qua chỗ hở thốc vào người, Lý Lan Hoa vẫn cảm thấy nóng bức như cũ. Dường như không chỉ đơn giản là bị nóng. Cô ấy cứ thấy có cảm giác rất lạ, nhưng lại không miêu tả cụ thể được là cảm giác gì ngồi cũng không yên.

Cô ấy rục qua rịch lại, cảm thấy trong cơ thể mình bùng lên thứ cảm giác khó chịu, cứ như bị hàng ngàn con kiến gặm cần thân thể mình vậy.

Đến khi có tín hiệu đèn đỏ, chiếc xe Jeep mới dừng lại.

Trần Văn Sáng lấy bao thuốc lá từ trong túi quần ra, vừa mới đặt điếu thuốc bên môi, đang định bật hộp quet, đã nghe thấy tiếng cô ấy kêu lên: “Chú nhỏ ơi..”

Động tác anh ta khựng lại “sự?

Lý Lan Hoa vẫn còn giữ tư thế ôm siết lấy vai mình, nhưng khuôn mặt nhỏ nhân kia lại rũ xuống, giọng nói thì bé xíu như tiếng muỗi kêu, nếu nghe kỹ sẽ phát hiện trong lúc cô ấy cất tiếng có phần run rẩy: “Chú nhỏ, cháu có hơi khó chịu..”

Nghe thấy cô ấy nói khó chịu, đầu lông mày Trần Văn Sáng siết chặt.

Bình luận

Truyện đang đọc