ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 2096

Trần Văn Sáng dịu dàng nhìn cô, Lý Lan Hoa khẽ gật đầu. Bấy giờ quân khu đã yên tĩnh trở lại, chỉ có vài lính tuần tra thi thoảng đi ngang qua. Cô ngẩng đầu, nhìn phía trước.

“Chú nhỏ, em về đây…”

Làm sao đây, không muốn buông tay chút nào. Lý Lan Hoa mím môi, hạ quyết tâm rút bàn tay nhỏ nhăn ra khỏi tay Trần Văn Sáng. Cô ngượng ngùng cúi đầu.

“Vậy em về ngủ đây, anh nhớ nghỉ ngơi sớm một chút. Ngủ ngonl”

Dứt lời, cô tiu nghỉu chậm rãi rời đi.

Vừa mới đi được hai ba bước, Lý Lan Hoa đột nhiên cảm thấy trời đất chao đảo, chỉ trong nháy mắt đã bị kéo đến phía sau lều.

SUIIMIP Toàn bộ âm thanh đều biến mất trong khoang miệng của Trần Văn Sáng. Trần Văn Sáng ghì lấy cô vào lòng, tay còn lại nâng gáy cô, nhanh chóng hạ xuống nụ hôn nóng bỏng triền miên. Lý Lan Hoa cảm thấy, mọi thứ đều khiến thân thể cô như muốn nổ tung.

Mi mắt anh khẽ động, cô khẽ rướn cổ nhón chân, chấp nhậ nnuj hôn từ đối phương. Thời điểm buông nhau ra, Lý Lan Hoa cảm giác như hồn phi phách tán, gương mặt mơ màng, đôi môi hồng nhuận khẽ hé mở như nụ hoa chớm nở.

Trần Văn Sáng khẽ vuốt ve cổ cô, vô cùng thỏa mãn khi thấy dáng vẻ này.

Anh mỉm cười, thanh âm như ma chú.

“Lan Hoa, ngủ ngon.”

“Ngủ ngon..”

Trong màn đêm, dáng vẻ Lý Lan Hoa dần biến mất. Chờ đến khi cô khuất dạng, Trần Văn Sáng mới lưu luyến hạ tâm mắt, rút gói thuốc lá từ trong túi quần ra, châm một điếu đưa lên miệng.

Làn khói trắng phun ra, phủ mờ gương mặt anh.

Lê Minh Hùng chẳng biết từ đâu đi đến, khẽ võ vào vai Trần Văn Sáng. Cậu ban nãy chỉ vừa bước ra liền vô tình chứng kiến màn hôn môi kịch liệt vô cùng. Thấy tâm tình anh không tệ, cậu liền mở lời.

“Đội trưởng Trần, chúc mừng anh thành công bảo vệ người của mình.”

“Lăm mồm quá đấy.”

“Hì hì, đội trưởng Trần, dù sao thì bây giờ anh với chị Lan Hoa cũng chính thức quen nhau rồi. Hay… từ nay về sau em sẽ gọi chị ấy là chị dâu nhé.”

Trần Văn Sáng rít một hơi thuốc, khẽ liếc mắt. Lê Minh Hùng vui vẻ xoa tay, mỉm cười vui vẻ. Anh nghe vậy, chỉ khẽ gảy tàn thuốc rớt xuống đất. Qua hồi lâu, anh khẽ nghiêng đầu, bất chợt nói chuyện chẳng liên quan gì.

“Sau khi chiến dịch chống lũ lần này kết thúc, cho phép cậu nghỉ một tuần.”

“Cái gì…Đội trưởng Trần, anh vừa mới nói gì đấy ạ? Anh cho em nghỉ tận một tuần? Lần trước em chỉ xin mỗi hai ngày, vậy mà anh nhất quyết từ chối.

Trời ơi, em có nghe lầm không vậy?”

“Không muốn?”

“Muốn, đương nhiên là muốn! Cảm ơn anh. Đội trưởng Trần, sao tự nhiên anh lại đối tốt với em thế này? Em khóc mất!”

Thấy dáng vẻ nhíu mày của Trần Văn Sáng, Lê Minh Hùng liền rối rít cả lên. Đột nhiên nhận được món quà từ trên trời rơi xuống, cậu quả thật chẳng hiểu gì cả. Trần Văn Sáng lười trả lời, nhanh chóng quay về lều.

Bình luận

Truyện đang đọc