ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 1460

Đi tới cửa, dì út quay đâu nhíu mày nhìn về phía cô: “Cá Nhỏ, con ôm gối đi đâu đớ?”

Trương Tiểu Du li3m khóe môi, mất tự nhiên nói vòng vo: “Khụ, dì út, đêm nay con vẫn nên ngủ sô pha đi..”

Để hai người cùng ngủ trong một căn phòng, cô thật sự cảm thấy rất khó, nếu như là trước kia thì cũng thôi, nhưng hiện tại hai người bọn họ đã ly hôn tồi..

“Vì sao?” Dì út tỏ vẻ khó hiếu: “Con và Linh làm sao chen chúc trên một cái sofa nhỏ như vậy được! Giờ cũng đã hơn chín giờ, nhanh về phòng chăm sóc.

Phong Sinh đi ngủ đi!”

‘Sau khi nói xong, bà trực tiếp đóng cửa phòng ngủ lại.

Nếu không phải Trương Tiếu Du lui về phía sau một bước thì chắc chắn đã bị va trúng mũi rồi, nhìn cánh cửa nhanh chóng đóng lại, cô đành phải chấp nhận ôm gối xoay người đi về.

May mắn là trong phòng không phải chỉ có mỗi một giường, mà là hai chiếc giường đơn của cô và cô em họ.

Lúc này Trần Phong Sinh đang nắm trên giường của cô, bởi vì tư thế ngủ cho nên chân dài của anh đang thò ra khỏi cuối giường, trông có chút không thoải mái, cúc cổ áo áo sơmi bị anh tháo ra mấy cúc, giữa hai đầu lông mày có hơi nhăn lại.

Trương Tiểu Du đặt lại gối đầu, chỉ đành chậm rãi đi về phía anh.

Cô đặt cái chân dài của anh về lại trên giường, cũng cởi luôn đôi dép lê đang lủng lẳng sắp rơi xuống kia.

Nhìn đôi mắt đào hoa của anh đã nhắm lại, hơi thở phun ra đều nồng nặc mùi rượu, Trương Tiểu Du vẫn chưa chịu từ bỏ ý định cúi người hỏi: “Này, Câm Thú, anh thật sự uống say hay là đang giả vờ uống say đó? Thật sự say đến mức không thể về Sài Gòn được hả?”

Giữa hai đâu lông mày của Trần Phong Sinh càng lúc càng nhíu chặt hơn, trái cổ cũng khẽ lăn lộn lên xuống, Ngay lúc Trương Tiểu Du cho rắng anh sẽ trả lời mình thì bỗng dưng bị anh giơ tay túm lấy, cô bất ngờ, chân đứng không vững, cả người liền ngã thẳng vào ngực anh, phát ra một tiếng vang trầm đục.

Sau đó, môi mỏng của anh cứ thế cướp lấy hơi thở của cô.

Trương Tiểu Du thoáng chốc mở to hai mắt, đông thời đường nét gương mặt của anh cũng phóng đại trước mắt.

Quanh quẩn chóp mũi là mùi rượu rất nồng, tất cả đều lớn vớn giữa môi răng, khiến cô bỗng cảm thấy rất chóng mặt.

“hát lưng chẳng biết lúc nào đã bị cánh tay của anh cuốn lấy, Trương Tiểu Du gần như phải dùng hết sức bình sinh mới có thể thoát khỏi lồng ngực anh, cô lảo đảo lùi về sau hai bước, nổi giận đùng đùng chỉ vào anh mà mắng: “Cầm Thú, anh Nhưng mà Trần Phong Sinh vừa mới bị cô dùng sức đẩy ra, cả người lại vẫn duy trì tư thế nguyên như vậy nắm ở đó.

Nếu không phải trên môi mỏng dưới ánh đèn hiện lên vẻ sáng bóng, chính cô cũng phải nghĩ ngờ liệu vừa rồi người cưỡng hôn cô có phải là anh hay không!

“Thật đúng là say đến chết luôn rồi!”

Trương Tiểu Du tức giận lấy mu bàn tay chùi miệng, tức giận mảng: “Uống rượu còn không quên giở trò lưu manh! Khốn nạn!”

Ngay cả quần áo cũng chẳng muốn cởi cho anh nữa, cô kéo chãn ở bên cạnh ra, đắp lung tung lên cho anh, sau đó tắt đèn, leo lên chiếc giường còn lại, đắp chăn, xoay lưng về phía anh mà ngủ.

Trong đêm tối không ai phát hiện ra, khóe môi Trần Phong Sinh chậm rãi cong lên.

Buổi sáng hôm sau, Trương Tiểu Du chỉ cảm thấy có một cánh tay vẫn một mực quàng qua người mình, cô hất ra nhiều lân, cố tình người nọ lại không ngại phiền mà ôm lấy Trong lúc ngủ mơ đột nhiên cô nhớ tới mình đang ngủ chung một phòng với Trần Phong Sinh, tưởng là anh cho nên cô bông dưng mở to mắt, lúc này mới phát hiện là cô em họ Chu Thị Linh, trong miệng còn đầy ngô: “Chị ơi, cuối cùng chị cũng tỉnh rồi!”

“Ừm!” Trương Tiểu Du dịu mắt ngồi dậy.

 

Bình luận

Truyện đang đọc