ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 1983

“Em chính là người được người lớn trong nhà họ Kỷ yêu thương nhất mà!” Hứa Anh Luân cười nói.

Lúc này Lý Lan Hoa mới hiếu rõ, không ngờ hai người này lại có quan hệ anh em họ hàng”!

Tuy rằng cô ấy không chú ý đến anh em thân thích của nhà họ Kỷ, nhưng cô ấy cũng biết người vợ thứ hai của ông nội là bà cụ Kỷ, đối phương cùng một họ với Kỷ Ngữ Lam, xem ra bố của Kỷ Ngữ Lam chính là cậu của Hứa Anh Luân.

Kỷ Ngữ Lam phát hiện ra cô, cũng không khỏi ngạc nhiên: ‘Anh họ, hai người quen biết à?”

Đứa con nuôi ở bên ngoài của nhà họ Hứa” Ngữ khí đầy sự khinh thường không thèm che giấu, Hứa Anh Luân nhìn về phía Lý Lan Hoa, không kiên nhãn nói: “Nên làm gì thì cô mau đi làm đi Tuy rằng Kỷ Ngữ Lam còn nhỏ tuổi, nhưng cũng biết rất nhiều chuyện của nhà họ Hứa, biết được Lý Lan Hoa là đứa con nuôi ở bên ngoài của nhà họ Hứa, trong lòng vẫn không vui như trước, thậm chí càng thêm chán ghét”!

Lý Lan Hoa không nói gì cả, ý của bọn họ đúng ý của cô ấy, cho nên cô ấy lập tức xoay người rời đi Sau lưng, Kỷ Ngữ Lam tiến lên kéo tay Hứa Anh Luân, bắt đầu làm nững: ‘Anh họ, có chuyện này em muốn nhờ anh giúp, em phải đi học phụ đạo…”

Học phụ đạo?

Lý Lan Hoa xách bình nước đi, nghe vậy thì không khỏi kinh ngạc, nếu nhớ không lầm thì hình như thành tích của Kỷ Ngữ Lam rất tốt, vẫn luôn xếp hạng trên mười của cả khóa, lúc trước Chu Kỳ Kỳ còn mượn thành tích của cô ta đế chế giễu mình, như vậy mà còn phải học phụ đạo à?

Lý Lan Hoa thầm nghĩ trong lòng, nhưng cũng không có hứng thú, cô ấy tiếp tục đi vào ký túc xá Buổi trưa ngày hôm sau, Lý Lan Hoa đang trên đường đến căn tin thì nhận được điện thoại của ông cụ Hứ: Trên đường đi, ông cụ Hứa nói mình đã đến gần trường học, muốn cô ấy xin ra ngoài, hai ông cháu cùng nhau ăn một bữa ở ngoài.

Tuy nhiên xin phép rất phiền toái, Lý Lan Hoa lựa chọn trèo tường.

Mười phút sau, cô ấy đi đến một quán ăn Trung Quốc ở con phố kế bên trường.

Trong phòng riêng, ông cụ Hứa đã ngồi đợi ở đó, nở nụ cười hiền từ, Lý Lan Hoa ngọt ngào gọi: “Ông nội!”

“Lan Hoa, mau tới đây!” Ông cụ Hứa vảy cô ấy, nhét thực đơn vào tay cô ấy: “Nhìn xem có gì muốn ăn không, cứ thoải mái chọn, ông nội mời trả tiền ha ha ha hai”

“Cảm ơn ông nội!” Lý Lan Hoa cười tủm tim Cô ấy cũng không khách sáo với ông nội của mình, chọn hai món ăn mà bình thường cô ấy vẫn thích ăn, lại giúp ông nội gọi hai món rau dễ tiêu hóa, sau đó gọi thêm một món canh.

Người phục vụ nhanh chóng mang đồ ăn lên, lúc Lý Lan Hoa chuẩn bị cầm đũa lên, ông cụ Hứa đột nhiên ngăn cô ấy lại: “Lan Hoa, chờ một chút, chú nhỏ cháu sắp đến đây rồi!”

“Chú nhỏ ạ?” Lý Lan Hoa ngẩn ra.

“Ừ” Ông cụ Hứa quay đầu cười, giải thích: “Chúng ta có chuyện muốn nói, vừa vặn cách nơi này không xa, ông bèn gọi cậu ấy đến đây ăn cùng!”

Lý Lan Hoa nghe vậy bèn gật đầu, buông đũa ra, vô thức sờ môi.

Tim đập thình thịch.

Cô ấy nuốt nước bọt, cố gảng không cho mình nghĩ đến hình ảnh xấu hổ kia.

Ông cụ Hứa thường xuyên đưa ra những câu lải nhải, quan tâm nhất nói: “Lan Hoa, gần đây việc học có khổ cực quá không? Người ta luôn nói sáu tháng cuối năm lớp 12 là giai đoạn nhảy vọt, chuẩn bị chiến đấu cho kỳ thi đại học, có phải là áp lực rất lớn không?”

‘Vân ổn ạ!” Lý Lan Hoa ngoan ngoãn trả lời Nói đến thi đại học, ngược lại ông nội có nhớ tới một chuyện!” Ông cụ Hứa vỗ đùi một cái, vô cùng tự hào mà nói: “Năm đó chú nhỏ của cháu lại là là thủ khoa chuyên khoa học tự nhiên của tỉnh chúng ta đó, vượt qua điểm chuẩn của những trường trọng điểm luôn, cuối cùng là lấy thành tích cao nhất khóa văn hóa mà tiến vào quân đội! Cháu phải học tập từ chú cháu nhiều hơn đó!”

Lý Lan Hoa nghe như vậy thì tay đang gối trên đầu gối yên lặng nắm chặt lại, nói chuyện có hơi lòng vòng: “Cháu cảm thấy học toán vẫn rất khó khăn..”

Bình luận

Truyện đang đọc