ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 685

“Đã lâu không gặp” Hoàng Trường Minh cũng rất lễ độ đưa tay ra.

Sau hai giây bắt tay vo cùng ngắn ngủi, một nhóm ba người cùng nhau bước vào nhà hàng.

Đây là một nhà hàng phương Tây cao cấp rất có phong cách, cách trang trí và các món ăn đều rất thượng hạng, Nguyễn Phong có vẻ là khách quen ở đây, sau khi bước vào, quản lý nhà hàng liền đích thân đưa họ đến một vị trí rất yên tĩnh.

Các món ăn cũng được đưa lên rất nhanh chóng, gọi món xong không được bao lâu, từ món khai vị đến món chính đều được phục vụ mang ra.

Cuối cùng, rượu vang đã được lắc xong cũng được đưa lên, phục vụ đi quanh bàn, rót cho họ mỗi người một lỵ. Rượu vang tinh thơm cất giữ nhiều năm, lắc nhẹ đã sóng sánh, hương vị đến say lòng người.

Nguyễn Phong nâng ly rượu vang lên cười nói: “Đêm nay xem như tôi làm chủ nhà đón tiếp hai người đi!”

“Cảm ơn” Hoàng Trường Minh cũng nâng tay lên.

Lam Ngọc Anh ngồi một bên, cũng vội vàng cầm ly lên, phát ra tiếng cụng ly rất rõ ràng. Lam Ngọc Anh đang định đưa tay về đặt ly rượu lên miệng uống thì Hoàng Trường Minh đột nhiên quay mặt qua: “Ngọc Anh, em không thể uống được!”

“Không sao đâu, đây chỉ là rượu vang mà thôi.” Lam Ngọc Anh giải thích.

“Vậy cũng không được!” Hoàng Trường Minh nhíu “Em chỉ uống một ly thôi mà.” cô nhỏ giọng nói. mày.

Đôi mắt của Hoàng Trường Minh quét qua chất lỏng trong chiếc lỵ, nhưng giọng điệu lại bá đạo: “Chỉ được uống một ngụm thôi”

“…” Lam Ngọc Anh không nói nên lời.

Dưới sự giám sát chặt chẽ của anh, cuối cùng cô cũng chỉ uống một ngụm, rồi chỉ có thể bắt đầu ăn thức ăn.

Vừa cầm dao nĩa lên, Hoàng Trường Minh đã với tay đến, cắt thịt bò trên đĩa của cô thành từng miếng nhỏ, sau khi xác nhận không để sót miếng nào, anh mới đưa lại cho cô, còn không quên nhắc nhở một câu: “Ăn nhiều một chút!”

“…” Lam Ngọc Anh cắn môi nhìn anh. ***

Tuy rằng bình thường anh cũng là người rất cẩn thận, mặc dù ngoài miệng không nói gì nhưng anh đều làm rất nhiều chuyện nhỏ, nhưng chỉ có hai người bọn họ còn được, bây giờ ở đối diện còn có Nguyễn Phong, biểu hiện của anh lại quá rõ ràng rồi, hơn nữa quả thực là quá cố ý, như là…

Chú chó con đi tiểu trên địa bàn của mình để thể hiện chủ quyền…

Hoàng Trường Minh bình tĩnh đón nhận ánh mắt của cô, nhưởng cao mày hỏi: “Sao thế, muốn anh bón cho em ăn sao?”

“Không cần!” Lam Ngọc Anh đỏ mặt lắc đầu. Thấy

Nguyễn Phong mỉm cười nhìn, cô chỉ có thể cười ngượng ngùng xấu hổ.

Trong lúc đang ăn, Nguyễn Phong có đi đến phòng vệ sinh, ánh mắt Lam Ngọc Anh trong vô thức nhìn theo bóng lưng anh ấy, liền bị Hoàng Trường Minh bên cạnh giơ tay trực tiếp xoay gương mặt của cô lại.

“Có gì đẹp chứ? Bốn năm trôi qua rồi, anh ta bây giờ cũng lớn tuổi rồi!”

“Không lớn tuổi mà…” Cô không nhịn được mà chống lại bất công.

“Người ngoài bốn mươi đã là trung niên rồi!” Hoàng Trường Minh hừ lạnh nói.

“Làm gì mà khoa trương như thế chứ!” Lam Ngọc Anh không đồng tình nhìn anh, không khỏi phản bác lại lời của anh: “Hơn nữa, không phải lúc nào người ta cũng nói đàn ông bốn mốt là một nhành hoa sao, đây chính là thời điểm quyến rũ nhất của một người đàn ông đó!”

Nói xong, cô thấy sắc mặt của Hoàng Trường Minh đột nhiên tối sầm đi không ít

Thấy vậy, trong lòng cô cảm thấy buồn cười, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Đồ nhỏ mọn!”

Bình luận

Truyện đang đọc