ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 783

Khi bước vào cửa, một bóng người đi ra từ phòng khách, đó là Phạm Mỹ Lệ, bà chủ hiện tại của nhà họ Hoàng khế mỉm cười lên tiếng chào hỏi: “Trường Minh, con quay lại rồi à?”

“Dì à, bố con đang ở trên lầu sao?” Hoàng Trường Minh khẽ gật đầu.

“Ừ” Phạm Mỹ Lệ gật đầu.

Đúng lúc này người giúp việc từ trong bếp đi ra trên tay bưng một chiếc khay, bên trên là hai tách trà vừa mới pha, hương thơm của trà Tuyết san của Hà Giang bay tới, trà này không chỉ có đắt đỏ mà lượng cung cấp cũng không nhiều, bình thường chỉ lấy ra khi có khách quý.

Sau khi Hoàng Trường Minh liếc nhìn một chút rồi hỏi: “Trong nhà đang có khách phải không ạ?”

“Đúng vậy!” Phạm Mỹ Lệ lại gật đầu rồi thành thật nói: “Chú Lâm con cũng vừa mới đến không lâu, bây giờ đang ở trong phòng làm việc với bố con, Trường Minh, dì nghe nói mấy ngày nay con bị thương phải nằm viện, tình hình thế nào rồi? Bây giờ đã đỡ hơn chưa?”

“Không sao ạ.” Hoàng Trường Minh thản nhiên đáp lại. Hai người họ không có nhiều mâu thuẫn giữa mẹ kế và con trai, nhưng từ trước đến nay cũng chưa bao giờ gần gũi, vẫn luôn tỏ ra khách sáo xa lạ.

Phạm Mỹ Lệ nhìn về phía Lam Ngọc Anh cùng vào với anh rồi cười hỏi: “Cô Ngọc Anh thích uống trà gì? Trong nhà còn có một chút trà hoa, vị hơi ngọt một chút, có lẽ những người trẻ tuổi như các cô sẽ thích, cũng có tác dụng làm đẹp nữa. Để tôi kêu người pha hai tách đưa tới phòng khách, cô ngồi trên sô pha đợi Trường Minh nhé?”

Bốn năm trước Lam Ngọc Anh đã không hề phản cảm với người mẹ kế này của Hoàng Trường Minh. Có thể là do tính cách của người này rất dịu dàng hòa nhã, ăn mặc cũng không lộng lẫy như những quý bà giàu có kia, ánh mắt nhìn người cũng rất ôn nhu, nhất là không hề có ác ý khi nhà họ Hoàng không chào đón cô.

Tuy nhiên cùng lúc cô cũng nghĩ đến một người khác.

Tiêu Thành Vân. Sau lần trở lại này đến tận bây giờ cô vẫn chưa gặp lại anh ấy.

Cô nghe Nguyễn Phong nói mới biết được, hình như cũng vào bốn năm trước sau khi cô rời đi không lâu, anh ấy đã rời khỏi thành phố Sài Gòn, đến một đất nước nhỏ hẻo lánh ở Nam bán cầu, mà trong bốn năm nay dường như chưa từng quay lại.

Lam Ngọc Anh đang định gật đầu thì Hoàng Trường

Minh đã dắt tay cô rồi trả lời hộ: “Không cần đâu ạ, cô ấy đi cùng con.”

Ngay sau đó đôi chân dài trực tiếp sải bước lên lầu.

Cánh cửa phòng làm việc vẫn đang mở, người giúp việc lúc trước đi vào đưa trà cũng vừa mới bước ra, dường như đã báo với Hoàng Kiến Phong rằng cậu cả đã trở lại, vì vậy không hề ngạc nhiên khi nhìn thấy Hoàng Trường Minh gõ cửa đi vào.

“Bố, chú Lâm.”

Hoàng Trường Minh bước vào lập tức chào hỏi từng người một.

Lê Hoài Lâm đang bưng chén trà lên, nghe thấy âm thanh thì dừng lại động tác: “Trường Minh, sức khỏe của cháu đã khôi phục thế nào rồi?”

“Đã không sao rồi ạ” Hoàng Trường Minh mím môi.

Hôm xảy ra vụ bắt cóc, cũng may có sự giúp đỡ của Lê Hoài Lâm dẫn cảnh sát kịp thời chạy tới nhà kho ở ngoại ô, hơn nữa sau đó còn sắp xếp mọi việc lớn nhỏ ở bệnh viện nên anh cũng rất cảm kích phần tình cảm này.

“Ừ, vậy thì tốt rồi xem ra vẫn là tuổi trẻ đầy sức sống, nếu như là chú ít nhất cũng phải nằm viện một năm mới lành!” Lê Hoài Lâm cười nói, sau đó chú ý tới phía sau anh vẫn còn có người, nụ cười càng đậm hơn đôi chút: “Cô Ngọc Anh cũng đến rồi à?”

Bình luận

Truyện đang đọc