ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ



Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên TruyệnApp.

**********
"Cá vàng nhỏ, cậu thế nào rồi?" Lam Ngọc Anh quan tâm hỏi.

"Hử?" Trương Tiểu Du cười một tiếng với cô.

Lam Ngọc Anh cau mày, quan sát một vòng từ trên xuống dưới: "Bây giờ nhìn lại, tại sao dường như cậu còn gầy hơn so với trước khi mang thai chứ!"
Thật ra thì từ lúc mới vừa mới bước vào cửa cô đã phát hiện ra, cô cứ luôn cảm thấy Trương Tiểu Du nhìn thật gầy, cắm đều có chút nhọn rồi, cặp mắt tròn trịa kia trở nên lớn hơn, bộ dáng kia có chút quen thuộc, giống như khi cô mới vừa mang thai vậy.

Nghĩ như vậy, cô không khỏi có chút bận tâm.

Lúc ấy cô là bởi vì đang chia tay với Hoàng Trường Minh, tâm trạng mỗi ngày đều rất tệ hại, chẳng lẽ Trương Tiểu Du cùng không khác gì cô? Cô luôn cảm thấy tâm trạng của Trương Tiểu Du không vui vẻ lắm, mới vừa rồi lúc đi theo sau lưng Trần Phong Sinh, không có vẻ xấu hổ như lần gặp mặt buổi trà chiều trước đây.

Lam Ngọc Anh cảm thấy là mình suy nghĩ nhiều, cười hỏi: "Có phải là khẩu vị không tốt hay không?" "Có một chút!" Trương Tiểu Du nhún vai, tận lực ung dung đáp lại.

"Ừ, mang thai đều sẽ ảnh hưởng đến khẩu vị!" Lam Ngọc Anh gật đầu, kéo hai tay bạn thân, cô không yên lòng nhắc nhở: "Cá vàng nhỏ, bây giờ cậu mới vừa mang thai được hai tháng đúng không, mọi người đều nói mang thai trước ba tháng là thời gian nguy hiểm nhất, cậu phải chú ý nhiều một chút! Nhưng mà nhà cậu có bác sĩ Sinh, anh ấy hiểu biết nhiều hơn tớ, ngược lại cũng không cần lo lắng lắm!"
Nhắc tới Trần Phong Sinh, Trương Tiểu Du không có phản ứng gì đặc biệt mà lại rũ ánh mắt xuống.


Thấy vậy, Lam Ngọc Anh không khỏi hạ thấp giọng hỏi: "Cậu với bác sĩ Sinh không có chuyện gì chứ?" "Không sao." Trương Tiểu Du lắc đầu, ngay sau đó lại khẽ cười một tiếng: "Có thể có chuyện gì được đây!"
Mặc dù nói như vậy, nhưng Lam Ngọc Anh lại nghe được có cái gì đó không đúng lắm, suy nghĩ một chút, tiếp tục hỏi một câu: "Vậy chuyện hai người các cậu tái hôn tính toán thế nào?"
Cô cho là Trương Tiểu Du sẽ giống như là trước kia vậy, ngược lại trêu ghẹo cô đôi câu, chờ cậu với Hoàng Trường Minh cùng đi cục dân chính làm với tớ, nhưng Trương Tiểu Du nhưng không trả lời ngay, ánh mắt có chút tan rã, hồi lâu sau mới thấp giọng nói: "Nói sau đi.

Phòng bệnh cao cấp mặc dù lớn, nhưng Hoàng Trường Minh và Trần Phong Sinh ở giường bệnh bên kia, có mấy câu cũng không thuận tiện nói, Lam Ngọc Anh chỉ có thể tạm thời kiềm chế, nói sang chuyện khác cười nói: "Cá vàng nhỏ, tớ nhớ lúc cậu mang thai thích ăn chua nhất, chanh này chua lắm đẩy, để tớ bóc cho cậu một quả” "Để tôi đi!" Trần Phong Sinh đi tới nhận lấy nhiệm vụ.

Có thể nhìn ra được anh ấy thường xuyên làm những chuyện này, chỉ mất mấy giây đã bóc xong, hơn nữa thịt chanh ở bên trong được bảo toàn rất tốt, không bị phá hư chút nào, đặt ở trên đĩa trái cây, còn rất tỉ mỉ mà để một cái nĩa trái cây bên cạnh.

Trương Tiểu Du đưa tay nhận lấy, không nói gì.

Ngược lại là Hoàng Trường Minh đang tựa vào trên giường bệnh híp đôi mắt mỏng một cái, bỗng dưng lên tiếng: "Phong Sinh, ban đầu sao anh lại không đi làm bác sĩ khoa phụ sản đi!" "Sao đấy?" Trần Phong Sinh nghe vậy, cặp mắt đào hoa hơi thay đổi.

"Như vậy có thể cho tôi chút phương pháp làm sao mới có thể nhanh chóng mang thai một chút rồi." Lời nói của Hoàng Trường Minh kinh người nhưng biểu cảm của anh lại rất nghiêm túc.

Lam Ngọc Anh làm bộ như không nghe thấy, Trương Tiểu Du ở bên cạnh lại không nhịn được "Phụt" một tiếng, múi chanh vừa bỏ vào trong miệng cũng thiếu chút nữa phun ra.

Ai ai cũng đều biết Hoàng Trường Minh có ý muốn nam nữ song toàn, chỉ là cũng không nghĩ tới lại khẩn cấp như vậy, Trương Tiểu Du cầm giấy lau mép một cái, buồn cười nói: "Tổng giám đốc Minh, coi như là mang thai thì sinh nam hay sinh nữ cũng không không xác định được đâu!"

Lời này là thật.

Sinh nam hay sinh nữ, vốn chính là chuyện không có cách nào xác định được.

Hoàng Trường Minh nghe vậy, hơi nhíu mày, sau khi trầm tư một lát, chậm rãi giật mỗi: "Vậy có thuốc sinh con gái hay không?"
Lam Ngọc Anh và Trương Tiểu Du, cộng thêm Trần Phong Sinh đều là mặt đầy vẻ cạn lời.

Nhất là Lam Ngọc Anh, cô thật là muốn xông qua che miệng anh lại.

Cũng may Trần Phong Sinh và Trương Tiểu Du còn có chuyện, không tiếp tục ở lại thêm được, một lát đã rời đi.

Lam Ngọc Anh tiền bọn họ ra khỏi phòng bệnh, nhìn bóng người bọn họ sóng vai nhau rời đi, Trần Phong Sinh muốn dắt tay Trương Tiểu Du, chỉ là còn chưa chạm đến được đã bị người kia tránh ra, Trần Phong Sinh thứ hai lần đều không thành công, cuối cùng không có cách nào, vươn tay ra nằm lấy bả vai của Trương Tiểu Du.

Dù chỉ là người đứng xem, cô cũng biết hai người này đã xảy ra vấn đề.

Hồi tưởng lại khung cảnh mới vừa rồi ở trong phòng bệnh, mặc dù mang thai nhưng mỗi lần Trương Tiểu Du xuất hiện cũng ầm ầm ĩ ĩ, lần này tựa hồ tỏ ra quá mức yên tĩnh.


Trong lòng Lam Ngọc Anh rất lo lắng, suy nghĩ chờ sau khi Hoàng Trường Minh xuất viện, cô có thời gian phải quá nói chuyện với bạn thân một chút.

Chạng vạng tối, vết thương ở tay trái của Hoàng Trường Minh có thể tháo băng rồi.

Lam Ngọc Anh nhìn vết thương trên bàn tay dữ tợn giống như là con rết, phá nát hết toàn bộ đường vẫn trong lòng bàn tay, trong lòng cô rất khó chịu: "Sợ rằng vết sẹo trên tay trái sẽ đi theo anh cả đời!" "Chỉ cần có thể cứu em, gãy cái tay này thì thế nào?" Hoàng Trường Minh không cho là đúng giật giật môi.

Lam Ngọc Anh sau khi nghe thì dở khóc dở cười.

Còn gãy, tại sao không nói luôn là cụt tay đi, cho rằng mình là Dương Quá à, coi như đúng là, còn không có chỗ mà tìm chim điêu đâu!
Lam Ngọc Anh nghe được những lời này, không khỏi ngẩng đầu hỏi: "Hoàng Trường Minh, từ lúc nào anh lại biết nói mấy lời ngon ngọt như vậy?"
Phải biết với tính cách bá đạo của người đàn ông này, ngay cả lúc cầu hôn đều là chém đinh chặt sắt, không có nói qua loại lời ngon ngọt này.

"Chỉ nói cho em nghe thôi đấy!" Hoàng Trường Minh nhéo tay cô một cái.

Chóp mũi Lam Ngọc Anh cảm động đến ê ẩm.

Cô làm sao biết, những lời vừa rồi của anh cũng không phải là lời ngon tiếng ngọt mà là lời thật lòng thật dạ.

Lam Ngọc Anh cúi người về phía trước, ôm lấy cánh tay bền chắc tựa như sắt của anh.

"Reng!"

Tiếng rung của điện thoại di động vang lên, Lam Ngọc Anh đưa điện thoại di động vào tay anh, trên màn hình hiển thị là Phan Duy.

Tựa hồ là báo cáo chuyện công, cuối cùng không biết lại nói cái gì, ánh mắt Hoàng Trường Minh dần dần lạnh xuống: "Ừ được, cậu coi chừng kỹ một chút!"
Sau khi anh kết thúc nói chuyện điện thoại, cô không khỏi ngồi thẳng người một chút, cau mày hỏi: "Hoàng Trường Minh, có phải đã điều tra rõ ràng chuyện bắt cóc rồi hay không?"
Sau khi xảy ra chuyện thì Phan Duy đã báo cáo, hiệu suất làm việc của cảnh sát rất cao, trong ngày hôm đó đã bắt được toàn bộ năm tên lưu manh kia, tiến hành thẩm vấn ở trong cục.

"Ừ, đã tra ra được người xúi giục phía sau màn rồi."
Hoàng Trường Minh gật đầu.

Có người xúi giục phía sau cũng không kỳ quái.

Lam Ngọc Anh biết, đây không phải là vụ án bắt cóc đơn thuần, bởi vì lúc ấy cô nói ra nếu là muốn tiền cô có thể cho, nhưng là đối phương lại nói rõ ràng: "Đã nhận tiền của người ta thì phải hoàn thành nhiệm vụ".

Hơn nữa cô cũng tận mắt nhìn thấy, người đàn ông được gọi là đại ca đó gọi điện thoại cho đối phương hỏi tiếp theo làm gì!
Cô liếc mắt nhìn vẻ mặt anh một chút, trong lòng bỗng nhiên có loại dự cảm, khóe miệng hơi mím: "Không lẽ lại là người mà chúng ta đều biết chứ?" "Ừ." Hoàng Trường Minh gật đầu.

“Lại Diệp." "Lại Diệp!"
Lần này, hai người cơ hồ một trước một sau đồng thời mở miệng.

Lam Ngọc Anh nuốt nước miếng một cái, sau khi biết được sự thật thì khiếp sợ không thôi: "Thật sự là bà ta".


Bình luận

Truyện đang đọc