ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 1004

Giống như Triệu Vân nói, Lam Ngọc Anh là phụ nữ có thai, không ai ép cô cả, cô cũng chỉ uống nước lọc.

Ánh mắt cô không tự chủ mà nhìn về phía chủ bàn ở hai bàn phía trước, dường như Hoàng Trường Minh lái xe tới, cho nên ai muốn nâng ly rời anh, anh đều lấy lý do này đế từ chối. Tất cả đều giao cho Phan Duy ở bên cạnh, l hoan vừa mới bắt đầu một phần ba, trên mặt Phan Duy đã đỏ bừng lên.

Lam Ngọc Anh lắc đầu, trợ lý Duy thật xui xẻo!

Sau khi uống xong một cốc nước, cô hơi có cảm giác, nhịn không được đứng dậy nói: “Tôi đi toilet trước!”

Dường như trong khoảnh khắc bóng dáng cô đi ra khỏi phòng riêng, Hoàng Trường Minh ngồi ở vị trí chủ bàn cũng đứng lên, bật màn hình điện thoại di đông lên đế trước người, giả vờ có điện thoại gọi tới: “Thật xin lỗi các vị, tôi đi ra ngoài nhận điện thoại!”

Lam Ngọc Anh lau khô tay, ra khỏi toilet, cô đã thấy một bóng dáng cao lớn đứng dựa vào hành lang Áo vest và cà vạt đều cởi ra, chỉ còn lại áo sơ mi trắng bên trong. Đôi chân dài lười biếng đứng thẳng, ống quần như vừa được ủi qua thẳng tấp. Sau khi trong con ngươi đen nhánh thấy cô, trên mặt lập tức nở nụ cười Anh cười không rõ lắm, hơi nhíu mày, nhưng trong mắt là vẻ dịu dàng, bên môi cũng khẽ cong lên.

Lam Ngọc Anh nhìn xung quanh một chút, khẩn trương hỏi: “Sao anh cũng đi theo em?”

“Không phải em nháy mắt, phát tín hiệu cho anh hay sao?” Hai tay Hoàng Trường Minh đều cho vào túi quần.

“Em nào có…” Lam Ngọc Anh thấy oan ức.

‘Sau khi cô đến gần, Hoàng Trường Minh đứng thẳng, đưa tay phải nắm lấy lòng bàn tay cô: “Đến đây..”

“Đừng…” Lam Ngọc Anh lắc đâu, không đưa tay cho anh, mà là lo lắng nói: “Trong phòng riêng phía trước có rất nhiều đồng nghiệp trong công ty, ngộ nhỡi không cấn thận bị người ta nhìn thấy..”

Thấy cô không hợp tác, Hoàng Trường Minh dứt khoát nắm lấy tay cô kéo đi Nhưng trong khoảnh khảc bị đụng chạm đó, Lam Ngọc Anh lại né tránh, nói gì cũng không cho anh đạt được.

Từ phía sau nhìn lên, người không biết rõ tình hình còn tưởng rằng cô dứt khoát không muốn, mà Hoàng Trường Minh lại cứ ép buộc cô.

Đến khi cách phòng riêng còn một đoạn nữa, Hoàng Trường Minh không dắt cô vào mà, năm bờ vai của cô, quay người đi, đẩy cô vào một căn phòng riêng trống rồng bên cạnh, sau đó đưa tay đóng cửa lại “Này?

Lam Ngọc Anh kháng nghị, lại bị anh ôm ngồi ở trên đùi: “Trở về còn phải uống nữa, ở đây, yên tĩnh một hồi!”

“Hoàng Trường Minh, anh chạy tới đây làm gì?” Cô nhíu mày hỏi “Phụ xướng phu tùy” Hoàng Trường Minh nhíu mày.

Lam Ngọc Anh bất đắc dĩ, đành phải đổi chủ đề tiếp tục hỏi: “Vậy anh đón Đậu Đậu từ nhà trẻ chưa?”

“Đón rồi, đưa thẳng bé về biệt thự rồi anh mới tới” Hoàng Trường Minh nâng hai đầu gối lên, chống đỡ lấy để trọng lượng của người đều đặt lên người mình. “Đậu Đậu cũng tranh cãi muốn theo tới, nhưng mà bị anh hù dọa vài câu, nên thành thật đợi ở nhà”

Lam Ngọc Anh nghe xong thì hé miệng.

Cha hiền thì dành cho con gái” Hoàng Trường Minh lại nói.

Vì tư thế ngồi như thế, nên khiến bàn tay anh sờ bụng dễ dàng hơn, quần áo cũng bị anh kéo lên, che ở phía trên bàn tay đang yêu thích không rời mà cảm nhận bụng cô.

Lam Ngọc Anh phát hiện anh đặc biệt thích sở bụng cô, dường như một ngày sờ hơn mười lần, đương nhiên không tính lúc ban đêm cô ngủ “Vậy cũng quá bất công rồi!”

Lam Ngọc Anh tức giận bất bình thay bánh bao nhỏ, Hoàng Trường Minh nhíu mày liếc mắt nhìn cô, trầm giọng bình tĩnh nói: *Con trai thì không sao, có con gái thì thẳng bé là anh trai. Sau này thẳng bé phải bảo vệ em gái, bây giờ nghiêm túc với nó cũng có chỗ tốt!

Lam Ngọc Anh nghe xong thì cũng thấy có lý, nên gật đầu cười ha ha.

“Hôm nay Lê Văn Nam tìm em làm gĩ?” Hoàng Trường Minh hỏi với vẻ thờ ơ.

Bình luận

Truyện đang đọc