ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 523

Lam Ngọc Anh gật đầu: “Trợ lý Phan “Trùng hợp ghê, cô cũng đến bệnh viện à? Có một khách hàng bị bệnh nên tôi đi cùng tổng giám đốc Hoàng đến thăm.” Phan Duy càng cảm thấy sau lưng lạnh buốt nên không nói gì nữa.

Lâm Ngọc Anh không khỏi nhìn ra ghế sau. Hoàng Trường Minh vẫn luôn đanh mặt nhìn đang trước, thậm chí không thèm liếc nhìn sang bên này.

Trồng cứ như thể đang giận dỗi với ai vậy.

Lam Ngọc Anh cắn môi, vốn định chào hỏi, thấy vậy đành phải nuốt vào bụng.

Thấy ngoài cổng xe đến xe đi, hầu như không có chỗ trống cho xe đỗ lại, Phan Duy không nhịn được nhìn boss ngồi đằng sau, thử hỏi: “Cô Lam, chắc chỗ này khó gọi taxi lắm, chi bằng…

“Tuyệt quá, chúng ta có thể quá giang xe của tổng giám đốc Hoàng!” Nghe vậy, Trương Tiểu Du vui mừng đụng vào tay cô.

Đúng là rất khó bắt taxi. Hai người đã đứng đây thật lâu, hơn nữa Trương Tiểu Du mới khám xong, nhận được tin mang thai nên bất kể là thân thể hay tâm lý đều rất yếu ớt, thật sự cần về nhà sớm một chút. Thế nên Lam Ngọc Anh cũng không khỏi mong chờ ngước nhìn.

Hoàng Trường Minh vẫn đanh mặt nhìn đẳng trước, đường nét góc nghiêng rất đẹp, khẽ nhếch môi mỏng.

“Lái xe.

Phan Duy không dám hé hé, tài xế trực tiếp lái xe rời đi. Chiếc Bentley nhanh chóng nghênh ngang rời đi, để lại khí thải phả vào mặt hai người. Không chỉ mình Lam Ngọc Anh ngây người mà ngay cả Trương Tiểu Du cũng há hốc mồm: “Ngọc Anh, cậu chọc giận tổng giám đốc Hoàng hå?”

“Có thể nói như thế.” Cô mím môi.

“Không sao không sao!” Trương Tiểu Du lập tức hiểu ngay, vội chỉ vào đáng trước: “Tớ thấy có xe taxi vắng khách đang tới kìa!

Sau khi lên xe, Trương Tiểu Du còn đang đắm chìm trong nỗi khiếp sợ khi nghe tin mình mang thai nên vẫn luôn ngơ ngác cầm kết quả xét nghiệm. Lam Ngọc Anh không quấy rầy cô, cho cô thời gian suy nghĩ, chỉ im lặng quay sang nhìn phong cảnh đường phố lướt qua bên cửa xe.

Khi chiếc taxi chạy qua một ngã tư đường, cô bằng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc. Đó là Phan Duy ư? Lam Ngọc Anh nghiêng đầu nhìn chằm chằm ngoài cửa xe, đúng là anh ấy… Nhưng tại sao anh ấy lại uể oải cúi đầu đứng ven đường bắt taxi…

Chiều hôm sau, xe taxi đỗ trước một tòa nhà cao tầng. Lam Ngọc Anh xách laptop đi vào bên trong. Lúc đi qua cánh cửa xoay tròn, đúng lúc gặp phải hai người mặc bộ vest màu đen đi về phía mình. Người đi đằng trước khả cao lớn, đôi mắt sâu thẳm của Hoàng Trường Minh vẫn nhìn thẳng về phía trước như thể không thấy cô, thậm chí không thèm liếc nhìn sang bên cạnh, giống hệt như hôm qua gặp nhau ngoài cổng bệnh viện. Anh đi rất nhanh, chỉ thoáng chốc đã lướt qua bên cạnh cô.

Phan Duy đi đằng sau muốn lên tiếng chào cô mà không kịp, đành phải vội vàng gật đầu chào nhau.

Lam Ngọc Anh quay đầu lại theo phản xạ, thấy bóng lưng cao lớn của anh đã đi đến ven đường, trực tiếp kh lưng ngồi vào Bentley. Cửa kính xe hơi hạ xuống, cánh tay cầm điều thuốc vừa chậm lộ ra.

Cô hít vào một hơi, dường như có thể ngửi thấy mùi thuốc lá đó.

Hôm nay Lam Ngọc Anh đến Phan thị là vì thư ký gọi điện thoại nói với cô rằng hôm nay chủ tịch Phan có rảnh, bảo cô có thể mang bản thảo phỏng vấn đến để sửa chữa lần cuối.

Cô lên lầu, được dẫn vào văn phòng, chủ tịch Phan đang ngồi trên sofa, trước mặt là một ly nước trà đã nguội, đối diện là nửa ly café đen đặc. Hầu như không cần phỏng đoán cũng biết người từng uống ly café đó là ai.

“Chủ tịch Phan.” Lam Ngọc Anh bước đến gật đầu.

Chủ tịch Phan vươn tay ra hiệu cho cô: “Cô Lam, mời cô ngồi!”

Lam Ngọc Anh gật đầu, sau đó cầm laptop ngồi xuống, thư ký đã dọn dẹp ly đồ uống rồi mang ly mới lên.

Có lẽ nhận thấy tầm mắt của cô chú ý tới ly café nên chủ tịch Phan cười nói: “Trước khi cô đến, tôi và tổng giám đốc Hoàng bàn chút chuyện làm ăn, cậu ấy mới vừa rời đi thôi, hai người có gặp nhau dưới lầu không?”

“Vâng, gặp nhau chỗ cửa. Lam Ngọc Anh rũ mi mắt, sau đó đặt laptop lên đầu gối, mở file ra rồi đặt lên bàn: “Chủ tịch Phan, đây là bản đã sửa theo những đề xuất của ngài lần trước. Nếu ngài xem xong mà thấy không có vấn đề gì thì tôi sẽ gửi cho chủ biên, đến lúc đó tạp chí sẽ được in ấn dựa theo bản thảo cuối cùng này.

Chẳng qua sau khi cô nói xong, chủ tịch Phan vẫn chưa xem laptop mà chỉ cười nhìn cô.

“Sao vậy chủ tịch Phan?” Lam Ngọc Anh khó hiểu hỏi.

“Hai người các cô thật thú vị!” Chủ tịch Phan nhưởng mày trêu ghẹo: “Nhớ lần trước cô đến chỗ tôi, đúng lúc tổng giám đốc Hoàng muốn đến đây bàn chuyện làm ăn, cô vừa nghe thấy đã chạy trốn như thỏ! Trùng hợp là lúc nãy tổng giám đốc Hoàng ở chỗ tôi, tôi cũng nói với cậu ấy là cô sắp đến, thế mà cậu ấy nghe xong thì lập tức đứng dậy cáo từ, cứ như bị sói rượt vậy. Cô Lam nói xem có phải hai người các cô rất thú vị không?”

Bình luận

Truyện đang đọc