ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 1110

Trong phòng bệnh lúc này có không ít người, chạy thẳng từ hiện trường vụ việc đến đây, không có cô dâu chú rể, tiệc cưới không thể tổ chức, mà việc Hoàng Trường Minh gặp chuyện không may cũng không cách nào giấu diếm được người lớn hai nhà Hoàng Lê.

Những người còn lại đều tạm thời ở lại xử lý những chuyện khác, Lê Hoài Phương và Hoàng Kiến Phong ở trong bệnh viện Lê Hoài Phương còn ổn, Hoàng Kiến Phong nghe được tin ngất lịm, phải có người ấn huyệt nhân trung giữa mũi và miệng mới tỉnh lại, từ chỗ cảnh sát chạy tới bệnh viện, trên mu bàn tay vẫn còn cảm mũi tiêm, hai bên còn treo bịch truyền dịch.

Nghe được tin Lam Ngọc Anh và đứa bé không sao, mọi người mới có tia may mắn yếu ớt trong nỗi bỉ thương, Nếu cô không may xảy ra chuyện gì, họ không biết phải đối mặt như thế nào nữa Liếc nhìn Lam Ngọc Anh còn đang đang ngủ mê man, ra hiệu, chỉ để lại Trương Tiểu Du thân với cô nhất ở lại, còn những người khác đều tạm thời đi ra ngoài đại sảnh.

Lê Hoài Phương run rẩy cầm tay Hoàng Kiến Phong: “Anh Hoàng, anh… nén bỉ thương!”

“Chú Lê..” Nếp nhãn của Hoàng Kiến Phong run lên.

Lê Hoài Phương bưồn tự trách không ngớt, trong lòng cũng cực kỳ khổ sở, dù sao người ra đi hôm nay không phải ai khác, chính là thanh niên ông ấy xem trọng nhất cũng là con rể mình: “Trách tôi, Tuyết Trinh là con gái tôi, là tôi không biết dạy dỗ, lại hại Trường Minh, tôi quá thẹn! Sau khi Ngọc Anh tỉnh lại, tôi không biết phải nhìn mặt nó như thế nào!”

Hoàng Kiến Phong lắc đầu, dù ông ấy đau lòng nhưng cũng không thế phân rõ đúng sai: “Chú Lê, chú đừng quá có lỗi, tôi hiểu tâm trạng của chú, chuyện này cũng không trách chú được, nhưng Trường Minh nó còn trẻ như vậy, mới cưới vợ, còn con đường dài phải đi, tôi ngồi chờ ở tiệc cưới, đợi nó đưa vợ mới cưới đến, cùng nhau chào tôi tiếng bố!”

Một chữ cuối cùng, Hoàng Kiến Phong nghẹn ngào khóc nấc.

Người đầu bạc tiễn người đầu xanh, nỗi đau này chỉ có người trong cuộc mới thấu, huống chỉ người đó còn lại con trai mình…

Trịnh Phương Vũ khóc như mưa: “Hu hu hu, anh Trường Minh sao lại… Lúc anh ấy và Ngọc Anh tổ chức hôn lễ hạnh phúc như vậy, sao lại chết được chứ!

Ngọc Anh phải làm sao bây giờ, Văn Nam, em đau lòng quát”

Lê Văn Nam cũng đau lòng như cô ấy, chỉ có thể an ủi ôm cô ấy vào lòng, -Trần Phong Sinh giơ tay đấm mạnh vào tường, bạn tốt nhiều năm, anh ấy cũng không thể chấp nhận nổi sự thật này.

Trong phòng bệnh lặng im như tờ, ai nấy đều bị nỗi đau vây hãm, không thể thở nối, chỉ biết nhịn xuống nức nở.

Dù đau buồn, không thể chấp nhận được, vẫn phải đối mặt với sự thật, Hoàng Kiến Phong đứng dậy, loạng choạng, tóc mai trắng hơn rất nhiều, được.

Tiêu Thành Vân đỡ, giọng nói khàn khản: “Chuyện tang lẻ, tôi nhờ mọi người lo liệu, dù không có xác vẫn phải lập bia”

Hậu sự không có khả năng gác lại không làm, việc vui thay bãng tang sự, cho dù sức khỏe của Hoàng Kiến Phong không chống đỡ nối cũng phải cố gắng gượng dậy lo liệu cho con trai.

Hoàng Kiến Phong thở dài, muốn giơ tay lên cũng không nổi: “Tập tục ở Sài Gòn, gác đêm ba ngày, sau đó thì đưa tang…”

Mọi người nghe xong đều yên lặng cúi đầu.

“Hoàng Trường Minh, anh ấy không chết!”

Bỗng dưng, có giọng nữ khản đặc vang lên.

Nghe tiếng nhìn sang, thấy Lam Ngọc Anh vốn nắm trên giường bệnh, chẳng biết tỉnh từ lúc nào, đã thay váy cưới nhuốm máu ra, mặc đồ bệnh nhân, dù hơi rộng, nhưng tay vẫn chống lưng, có thể nhìn thấy bụng hơi phồng lên.

Được Trương Tiểu Du đỡ đứng ở cửa, mặt tái nhợt nhưng hai mắt quật cường bướng bỉnh: “Bố, anh ấy không chết!”

“Ngọc Anh…” Trịnh Phương Vũ nghẹn ngào thì thào.

Lam Ngọc Anh đảo qua mọi người, ưỡn thẳng lưng, nuốt nước miếng vào trong cổ họng, đôi mắt tràn đây tơ máu sáng quắc kinh người, giọng nói chắc như định đóng cột, lặp lại: “Hoàng Trường Minh, anh ấy sẽ không chết!

Bình luận

Truyện đang đọc