ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 1191

Đoàn người lục tục ra ra vài vào, thân thể Trần Phong Sinh sẽ ngấu nhiên chạm vào cô, khoảng cách giữa hai người cũng sẽ cảng ngày càng gần, gân đến mức cô thậm chí có thế nghe được tiếng tim đập cách lớp áo sơmi phía dưới Trương Hiểu Du rũ đôi mắt, không biết có phải do có quá nhiều người hay không, cô có chút giống đại não thiếu oxy hô hấp không thông.

Rốt cuộc cũng tới tâng một, cô bị đôi tay của anh ôm ra khỏi thang máy.

“Đưa di động cho anh”

Bàn tay thon dài như ngọc đưa đến trước mặt cô, đại não Trương Hiểu Du vẫn còn có chút thiếu oxy, rất nghe lời liền đem di động trong túi móc ra đưa cho anh.

‘Trần Phong Sinh ở trên màn hình nhanh chóng ấn liên tiếp một dãy số, làm một vài thao tác, sau đó lại một lần nữa ném cho cô: “giữa trưa ngày mốt, gọi điện thoại cho anh qua dãy số nt”

Còn chưa chờ Trương Hiếu Du trả lời, anh đã bước chân thật mau rời đi Cô hướng về phía bóng dáng anh nhe răng, đem dãy số lưu thành hai chữ “Cầm Thứ”

Ngày mốt, tại nhà ăn nhân viên buổi trưa Trương Hiểu Du bưng mâm đồ ãn cùng với đồng nghiệp Tô Yến tìm vị trí dựa gần cửa số, trong ngày cô thích nhất là giờ nghỉ trưa, đồ ăn ở nhà ăn nhân viên có thể so với nhà ăn ở đại học, cô mỗi lân đều vui vẻ đến quên cả trời đất Mới vừa ngồi xuống không bao lâu, Tô Yến do dự nói: “Cá Nhỏ, có chuyện này.”

“Chuyện gì?” Trương Hiểu Du đang gặm xương sườn hỏi “Hôm trước tôi nhìn thấy Ngô Huỳnh Đông ở bờ sông Vạn Đạt!” Tô Yến quan sát sắc mặt cô, thấy cô không việc gì, mới tiếp tục nói: “Bên cạnh ông ta còn có một cô gái, lớn lên rất xinh đẹp, nhưng vừa nhìn thấy liền biết rất kiêu ngạo, hai người vô cùng thân mật, đoán chừng chính là đối tượng ngoại tình! Tôi thấy bộ.

dáng bọn họ, hình như là về nước phát triển, Sài Gòn rộng lớn như vậy, nhưng không biết được ngày nào đó lại đụng mặt nhau, cho nên tôi nói trước cho cô.

một tiếng, để cho cô trong lòng có tính toán trước…

Trương Hiểu Du nhổ xương ra, vẻ mặt không sao cả: “Ông ta có đi lên sao Hỏa cũng không liên quan gì với tôi Tô Yến thấy thế, biết cô đã thật sự buông xuống, nhẹ nhàng thở ra gật gật đầu Sau khi thời gian nghỉ trưa kết thúc, trở lại văn phòng, tổng biên tập đem xuống rất nhiều thông cáo báo chí phải bị trục xuất, Trương Hiếu Du đang gõ bàn phím máy tính trước mặt kêu răng rắc. Ngay khi bản thảo xuất hiện, điện thoại di động trong ngăn kéo vang lên.

Cô vừa lấy ra liền thấp, mặt trên hiện lên hai chữ “Cầm Thú”

Trương Hiểu Du cầm điện thoại chạy tới toilet nghe, còn chưa chờ lên tiếng, bên trong liền truyền đến thanh âm không vui của Trần Phong Sinh: “Hiện tại là mấy giờt”

“Hả?” cô nhíu mày, khó hiểu cúi đầu nhìn: “Còn có ba phút nữa là hai giờ!

Chính anh không tự xem được à?”

Chờ sau khi cô nói xong, thanh âm Trần Phong Sinh so vừa rồi còn trầm hơn, thậm chí còn có vài phần nghiến răng nghiến lợi: “Em còn biết sao? Anh có.

phải hay không đã từng nói, hôm nay lúc nghỉ trưa em gọi đến số điện thoại này?”

“Ngại quá, em quên mất!” Trương Hiếu Du cốc đầu mình một cái Lúc này mới nhớ ra, hôm trước lúc từ bệnh viện rời đi, anh hỏi lấy di động cô, cho cô dãy số đã từng nói qua, chỉ là bị cô mơ màng hồ đồ quên ra sau đầu.

“Thời gian nghỉ trưa đã qua ít nhất hai giờ, Trương Hiểu Du thử hỏi: “Anh sẽ không vẫn luôn chờ điện thoại của em chứ?”

“Không có!” Trần Phong Sinh thề thốt phủ nhận, hơn nữa âm điệu còn có.

chứt cao: “Suốt buổi sáng bận giải phẫu, mới từ bàn giải phẫu xuống, ai không có việc gì giống như tên ngốc mà đợi điện thoại của em!”

Trương Hiểu Du bïu môi, bị anh rống cũng tức giận hỏi: “Vậy anh rốt cuộc cũng không có việc gì, có chuyện gì mau nói, có rằm mau thả, em còn phải làm việc đây!”

Bình luận

Truyện đang đọc