ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ



**********
Chương 458: Tôi tin anh ấy!
Phòng chờ VIP tại trường đua ngựa.

Nhân viên y tế chuyên môn đã đến xử lý vết thương giúp cô.

Không biết đó có phải là sự ưu ái của Chúa hay không mà vết thương của Lam Ngọc Anh không quá nghiêm trọng, nhưng quần áo của cô mỏng và da cô gần như bị rách, đặc biệt là đầu cô bị đập chảy máu bên thái dương, bong gân cổ tay trái.

Nhưng đây đã là may mắn....!
Sau khi xử lý vết thương, Lam Ngọc Anh từ trong bước ra.

Lần này, Lão Lê không thất hứa, kết thúc cuộc đàm phán kinh doanh như đã thỏa thuận, từ chối hai tên vệ sĩ hung ác, chỉ còn lại cháu trai trong nhà, để lại thời gian cho CÔ.

Lê Văn Nam đưa cho cô tách trà nóng, "Cô Lam, uống chút trà nóng đi!" "Cảm ơn...!Lam Ngọc Anh cảm ơn anh ta.

Lão Lê chống nạng đứng ở bên tay vịn, lúc này cũng đang cầm trong tay một cái tách trà trắng như sương mù, đôi mắt già nua nhưng sáng ngời kia đang nhìn thẳng vào cô, “Cô gái nhỏ, cô không cần mạng mà cố gắng thắng trận đấu, đương nhiên tôi sẽ không nuốt lời.

Cô có chuyện gì muốn trình bày hãy nói đi, tôi sẽ lắng nghe!"
Lam Ngọc Anh có hơi xấu hổ khi nghe Lão Lê gọi mình là cô gái nhỏ.


Tuy rằng Lê Lão thâm niên đã cao, gọi cô như vậy cũng không có gì lạ.

Nhưng tuổi của cô cũng không còn nhỏ nữa, được người khác gọi như vậy cô có hơi ngại ngùng...!
Lam Ngọc Anh sắc mặt trở nên trắng bệch, ngưng trọng nói: "Ngài Lê, tôi hi vọng ngài có thể rút lại đơn kiện!" “Tại sao?” Lão Lê hỏi ngược lại.

".." Lam Ngọc Anh mím môi.

Cô bị chặn lại bởi câu hỏi thẳng thắn như vậy, bởi vì cô không thể trả lời, bên kia đã tiêu sạch số tiền khổng lồ, việc khởi tố quả thực là một hành động bình thường để bảo vệ quyền và lợi ích của bản thân, không liên quan đến nguyên nhân, quả thực không có lý do gì để rút đơn kiện.

Lam Ngọc Anh nghiến răng, kiên quyết nói: "Hoàng
Trường Minh bị oan rồi!"
Lão Lê nghe xong không cảm động, nếm trà nhàn nhạt nói: "Thật sao? Thật đáng tiếc tôi không nghĩ như vậy.

Nếu anh ta bị oan thì cô không cần phải lo lắng, cũng không cần chạy đến đây trình bày với tôi!" "...!Lam Ngọc Anh nhất thời không biết phải nói gì.

Lão Lê đặt chén trà trong tay xuống, trong mắt có chút kinh ngạc nhìn cô.

Dường như ông không thể tin rằng một cô gái nhỏ bé như vậy dám leo lên bục nhảy bungee, và cũng có một hành động liều lĩnh như vậy để thắng trận đua ngựa.

Nếu hôm nay cô không gặp may, đừng nói đến tàn phế, cô thậm chí có thể bỏ mạng tại đây.

Nhưng khi ông bước tới, cô thậm chí không nghĩ đến điều đó, cô chỉ muốn giành lấy cơ hội giải trình cho người đàn ông của mình.

“Cô gái nhỏ, tôi hiểu tâm tư của cô, và tôi khâm phục lòng dũng cảm của cô!” Lão Lê chắp tay trước mặt, chậm rãi nói: "Tuy rằng tôi biết nhà họ Hoàng rất có ảnh hưởng với Sài Gòn, nhưng Pháp luật không thương xót.

Tôi nghĩ cô không nên lãng phí khoảng thời gian này với tôi, cô nên tìm một luật sư giỏi để thảo luận đi, ít nhất đến lúc phản án anh ta có thể có kết quả tốt"
Những ngón tay và móng tay cuộn tròn của Lam Ngọc Anh đều được cắm vào lòng bàn tay cô.

“Ngài Lê, Hoàng Trường Minh thật sự bị oan rồi!” Cô cắn môi, như thiếu ngôn từ, chỉ có thể nhấn mạnh câu này, trong tầm mắt buông xuống, ánh sáng của chiếc nhẫn kim cương khúc xạ vào mắt cô, “Tôi muốn nói cho ngài biết.

Thật ra cha của Hoàng Trường Minh không hề chấp nhận chuyện anh ấy là tôi ở cùng nhau.

Trước giờ ông ấy luôn phản đối vì tôi không phải là người con dâu do ông ấy đích thân lựa chọn, không chấp nhận cho chúng tôi kết hôn...!“Hoàng Trường Minh đã hơn một lần không vâng lời cha vì tôi, anh ấy quyết định không tiếp tục làm Tổng giám đốc của Hoàng Oanh nữa, sẵn sàng đưa tôi rời khỏi Sài Gòn!"
Lão Lê nghe vậy kinh ngạc nói: "Vứt bỏ giang sơn để yêu mỹ nhân à?" “Đó là một người rất can đảm!” Lê Văn Nam, người luôn luôn là một quý ông im lặng lắng nghe.


Mặc dù đang ngồi rất thẳng, Lam Ngọc Anh vẫn thẳng lưng và kiên quyết nói: “Vì vậy, Ngài Lê, Hoàng Trường Minh thậm chí không cần đến sự nghiệp và gia sản của Hoàng gia.

Anh ấy làm sao có ý đồ gian xảo lấy tiền của ngài? Tôi có thể dùng tính mạng của mình bảo đảm Hoàng Trường Minh nhất định không phải loại người như vậy!"
Lão Lê khẽ cau mày, vẻ mặt tuy rằng buông lỏng, nhưng lại nhanh chóng chế nhạo, "Có lẽ, anh ta làm như vậy là muốn bỏ túi một số tiền riêng rồi sống ở nước ngoài!" "Ngài Lê!"
Lam Ngọc Anh không khỏi siết chặt hai tay.

Cô đã từng nghe điều này khi ở Cục Cảnh Sát, mặc dù biết những người không hiểu chuyện có thể sẽ hiểu lầm như vậy nhưng khi nghe xong cô vẫn rất tức giận, sau khi nuốt nước bọt, cô cảm thấy bình tĩnh hơn.

Cô nói: "Anh ấy sẽ không làm vậy, tôi tin anh ấy! Tôi nghĩ ngài trước đây cũng có tình yêu, chính là cảm giác đó, cho dù cả thế giới không tin, cô ấy cũng sẽ tin tưởng ngài!" Khi Lam Ngọc Anh nói những lời này, trong mắt cô có một tia tin tưởng vững chắc.

Rõ ràng là cô đang ngồi quay lưng về phía cửa sổ, ánh nắng bên ngoài rơi thành từng mảng xung quanh cô, nhưng ánh sáng trong mắt cô còn sáng hơn, sáng hơn cả viên kim cương trong tay, quá sáng để người ta có thể nhìn thẳng vào.

Lão Lê thất thần trong giây lát, liền cúi đầu vuốt chòm râu trắng rủ xuống cằm.

Làm Ngọc Anh căng thẳng nín thở, biết rằng bên kia đang đưa ra quyết định.

Một lúc sau, Lão Lê rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên lần nữa, nhưng lại lắc đầu nói: "Cô gái nhỏ, thật xin lỗi, chuyến đi Hong Kong lần này của cô sẽ vô ích.

Tôi vẫn không thể rút đơn khiếu nại!"
Trái tim đang treo lơ lửng của Lam Ngọc Anh ngay lập tức bị đá đè lên.

Nước miếng đọng lại trong cổ họng khó nhọc nuốt ngược trở lại, vị đắng chát mất hết trong miệng.

Vẫn không thành công...!
Mặc dù trong lòng cô không chắc rằng mình sẽ thành công khi nhờ Phan Duy đặt vé máy bay, nhưng trong lòng cô vẫn có hi vọng.


Khi nghe kết quả này cô không quá ngạc nhiên nhưng thất vọng đã nhấn chìm cô.

Bất quá chỉ là làm uống hết công sức mà thôi.

Bởi vì cô đã đoán ra được, nếu cuối cùng anh bị kết án, cô sẵn sàng chờ anh ra ngoài! Từ biểu hiện trên mặt, Lão Lê có thể nhìn thấu nội tâm của cô, ông lão cũng khá ngạc nhiên.

Lam Ngọc Anh biết nói như thế nào thuyết phục cũng vô dụng, đối phương đã quả quyết, tuy rằng không hòa giải, nhưng cũng chỉ có thể hít một hơi, từ trên sô pha đứng dậy gật đầu, "Ngài Lê, xin lỗi vì đã làm phiền!" Ngay lập tức, cô bước ra khỏi phòng chờ.

"Cô Lam, tôi sẽ tiễn cô ra ngoài!"
Lam Ngọc Anh quay lại khi cô nghe thấy âm thanh, và thấy Lê Văn Nam đang đuổi theo.

Khi ra sân, cô được nhân viên y tế cáng lên phòng chờ, cô không biết rõ cách bố trí của trường đua nên không từ chối.

Lê Văn Nam an ủi, "Ông ngoại có lý do của việc này" "Ừm.." Lam Ngọc Anh gật đầu.

Cô không trách Lão Lê, đối phương không đồng ý cũng là có lý.

Sau khi đi ra khỏi trường đua ngựa, Lam Ngọc Anh quay lại, muốn cảm ơn anh ta, nhưng lại chẳng biết gọi anh ta là gì, cô chỉ biết anh ta là cháu trai của ông Lê..


Bình luận

Truyện đang đọc