ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 1816

Khi thấy nước tràn ra Trương Tiểu Du vội hét lên. Trương Bân bị đánh thức, luống cuống tay chân đặt cái phích nước xuống, vung vẩy tay ở phía sau, trên mu bàn tay của anh bị bỏng một khối to nhưng may là không có vết rộp ”A. Tôi phân tâm nên quên mất là đang rót nước. “

Trương Tiểu Du bước tới giúp xử lý, thấy giữa lông mày của anh giống như có mây đen bao phủ “Thầy Trương anh bị sao vậy? Anh có phải là đang có có tâm sự gì đúng không?”

“Không có gì” Trương Bân lắc đầu.

Thấy anh không muốn nói nhiều, Trương Tiểu Du tốt bụng nói: ‘Nếu có chuyện gì em có thể giúp thì anh cứ nói nhé”

Như thể sợ cô hiểu lầm Trương Bân lại lắc đầu rồi giải thích: “Không sao đâu cô giáo Trương, tôi khá tốt. Nhưng thực ra người có chuyện lại là một em học sinh trong lớp tôi”

“Học sinh bị làm sao vậy?” Trương Tiểu Du khó hiểu.

Trương Bân hỏi: bò Đồng Văn không?”

Có nhớ chị gái trước đây mời chúng ta về nhà ăn thịt, tất nhiên là em nhớ rồi” Trương Tiểu Du gật đầu, gãi cố một cách mất tự nhiên.

Lúc cô ăn thịt bò Đồng Văn tất nhiên cô nhớ kỹ, rằng mình đã nhờ Trương Bân giúp đỡ, thậm chí còn lừa dối Liên tiếp để làm Trần Phong Sinh ghen tuông dẫn đến say xin và “Mạnh mẽ câu cá”, rồi cuối cùng đã thành công hạ gục anh vào đêm đó …

Trương Bân tiếp tục “Con trai cô ấy không phải là học sinh trong lớp của tôi sao? Cậu ấy bị bệnh tim. Vì tôi đã giúp đưa nó đến bệnh viện hai lần nên chị ấy cảm ơn tôi. Đứa trẻ này đã trở lại trường học mấy ngày nay và có vẻ đang hồi phục. Tình hình cũng rất tốt, nhưng mẹ cậu ấy đột ngột đổ bệnh. Đó cũng là bệnh tim.”

“Sao có thể xảy ra chuyện này? Tình hình có nghiêm trọng không?” Trương Tiểu Du cau mày khi nghe những lời này.

“Có vẻ như rất nghiêm trọng. Nghe nói ở phòng chăm sóc đặc biệt đến bây giờ vẫn chưa qua giai đoạn nguy hiểm” Trương Bân thở dài “Kỹ thuật y tế của chúng ta không tốt, nhiều trang thiết bị chưa phát triển, trình độ của bác sĩ có hạn. Hiện tại không cách nào phẫu thuật. Huống hồ tình huống của cô ấy không có cách nào lặn lội đường xa để chuyển viện, khó nói có thể sống sót qua cửa ải này”

Việc thế gian là không thể đoán trước được, chắc chắn sẽ luôn luôn có rất nhiều tai nạn và bệnh tật như vậy xảy ra. Trương Tiểu Du thương cảm nói: “Học sinh đó thật sự rất đáng thương…”

“Ừ” Trương Bân gật đầu. Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Khi tan học lúc chạng vạng tối, lũ trẻ ùa ra mang theo những chiếc cặp lớn giọng trẻ con lanh lảnh rơi xuống đất. Trần Phong Sinh hiện tại đã bị tạm dừng công tác. Mỗi ngày không có việc gì làm, anh lái xe sớm đợi ở cổng trường. Khi tiếng chuông vang lên, anh làm tư thế dựa người vào xe. Trương Tiểu Du nhìn anh từ xa, mặt mày phơi phới khi nghe các học sinh gọi anh là “Anh”, không khỏi muốn bật cười. Người này thực sự càng ngày càng vô liêm sỉ.

Lái xe trên đường quốc lộ, không có nhiều xe cộ, cửa sổ được che chắn gió lúc này không lạnh lắm. Gió thổi vào cơ một chút nhiều độ chiều tà, lướt qua cũng rất thoải mái.

“Cầm Thú” Trương Tiểu Du đột nhiên nói Trần Phong Sinh nghiêng người về phía cô “Hả?”

“Anh còn nhớ rõ đứa nhỏ anh mổ lúc trước sao? Chính là hai mẹ con tới nhà chúng ta, em tiếp bọn họ, bọn họ mời chính ta ăn thịt Đồng Văn ấy” Trương Tiểu Du đem chuyện buổi trưa Trương Bân kể nói cho anh nghe.

Trần Phong Sinh cong môi đầy ẩn ý khi nghe được lời này “Umk em còn tự xưng là bà Trần”

“…” Trương Tiểu Du xấu hổ. Đây không phải là trọng điểm, cô thẳng mặt và tiếp tục nói “Mẹ của đứa trẻ cũng đã bị đau tim. Nghe nói cô ấy đang ở phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện”

“Bệnh tim…” Trần Phong Sinh lặp lại. Lông mày anh hơi nhíu lại có chút ngưng trọng nhưng cũng không có vẻ gì là kinh ngạc.

Vì cháu bé là bệnh nhân của mình, anh cũng tự mình mổ nên biết rõ nhất tình trạng bệnh tim bẩm sinh với cháu nhỏ như vậy, phần lớn bệnh tim bẩm sinh là di truyền từ mẹ. Trong dự đoán của anh, anh không ngờ mọi chuyện lại nghiêm trọng như vậy.

 

Bình luận

Truyện đang đọc