ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 2073

Nhưng mới đi được có hai bước, Trần Văn Sáng lại gọi cô lại.

“Lan Hoa.”

Lý Lan Hoa chỉ còn cách phải dừng lại: “Chú nhỏ, có chuyện gì vậy?”

Trần Văn Sáng hai tay đút túi đứng đó, khóe miệng còn giữ nét cười: ‘Cháu vân chưa nói tôi chúc ngủ ngon.”

“…” Cổ họng Lý Lan Hoa thắt lại, cô nuốt nước bọt hai lần. Thế nhưng vẫn nhanh chóng phấn chấn tinh thần nói: “Chú nhỏ, chúc chú ngủ ngon!”

Trần Văn Sáng hài lòng gật đầu, hơi nâng căm ra hiệu cô có thể vào lầu.

Lúc này bước chân Lý Lan Hoa không ngừng trực tiếp chui vào trong lêu vải.

Một lúc lâu sau, Trần Văn Sáng không nhanh không chậm rời đi. Dưới ánh trăng sáng, bóng anh trải dài trên mặt đất, trong đáy mắt luôn một mực có lấp lánh ý cười.

Cách không xa sau khu định cư của cư dân có một con sông.

Trước đó có lũ, toàn bộ nước trên mặt sông đã dâng cao lan tràn, nay lũ đang rút đi theo từng ngày, các bao cát xi măng trên bờ để chống lũ cũng đã bị dỡ bỏ, chỉ còn lại một số lác đác.

Lý Lan Hoa và Tiêu Tuấn Kiệt cầm hai cái bàn nhỏ ngồi trên mặt đất, trong không khí có mùi thơm của cỏ xanh.

Lúc giữa trưa, Tiêu Tuấn Kiệt chạy đến chỗ cô, muốn thực hiện thỏa thuận trước đó là sẽ dạy cô các chiêu thức chiến đấu.

Nói đến cách chiến đấu, Lý Lan Hoa không khỏi nghĩ đến những hình ảnh mà Trần Văn Sáng dạy cô trong rừng cây ngày ấy, nhất là chiêu thức đặc biệt mà anh ấy “tự tay hướng dẫn” ở phía sau.

Cô không muốn học nữa nên đã khéo léo từ chối, hơn nữa những động tác dạy cô hôm đó cô cũng đã học hết rồi.

Dù gì cô cũng không phải dân chuyên nghiệp, cô chỉ là một cô gái nên chỉ cần học phụ đạo hai ba chiêu để tự vệ là được rồi.

Tiêu Tuấn Kiệt thấy cô không muốn học nữa nên nói muốn học cách băng bó vết thương từ cô.

Lý Lan Hoa nghĩ rằng cô đã hai lần lợi dụng anh ta ngụy trang trước mặt Trần Văn Sáng, trong nội tâm có chút băn khoăn. Cô có cảm giác lôi người ta xuống nước một cách trắng trợn cho nên đồng ý. Dù sao đối với cô cũng chỉ tiện tay mà thôi.

Tiêu Tuấn Kiệt hỏi cô: ‘Lan Hoa, hôm đó em bị cảm nắng, có sao không?”

Lý Lan Hoa suy nghĩ một hồi rồi lắc đầu: ‘Không sao cải”

Nói đến đây, Tiêu Tuấn Kiệt có vẻ hơi hụt hãng: “Lúc đó anh muốn lấy đồ ăn cho em nhưng đội trưởng Trần nhìn thấy nên đã lấy đi mất rồi!”

Không chỉ hụt hãng mà còn có chút phiên muộn.

Tiêu Tuấn Kiệt luôn cảm thấy không thể giải thích được rằng đội trưởng Trần hình như có vẻ thấy anh không vừa mắt thì phải.

Lúc trước dạy võ trong khu rừng nhỏ còn không sao nhưng là trưa hôm đó đang ăn cơm trưa, anh cảm thấy như đội trưởng Trần cố ý không muốn anh ta tiếp xúc nhiều với cháu gái của mình.

Có phải vì điều kiện của anh quá tệ không?

Tiêu Tuấn Kiệt ngây thơ việc theo đuổi cô gái nhỏ mà có người lớn trong nhà xen vào thì thật là khó khăn nha!

Con đường này còn rất dài rất dài!

Bình luận

Truyện đang đọc