ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 1913

Nói xong, cô đẩy cửa xe chạy trốn: “A, khuya rồi, cháu về đây, muộn chút nữa thì ký túc xá sẽ đóng cửa mất”

Vẻ mặt Trần Văn Sáng mang ý không thể hiểu. Đây có phải là do khoảng cách thế hệ không?

Bảy giờ sáng hôm sau ở trong khuôn viên trường, học sinh như thường lệ cầm sách giáo khoa đi đến phòng học để chuẩn bị cho giờ tự học, Kỷ Ngữ Lam đương nhiên cũng trở thành tâm điểm của sự chú ý.

Vì là trường tư thục khép kín nên hầu hết học sinh đều sống trong khuôn viên trường, nhưng cũng có một số nhóm người là ngoại lệ, Kỷ Ngữ Lam là một trong số đó, trên thực tế thì cũng có ký túc xá nhưng đa số bọn họ đều chỉ thỉnh thoảng mới quay về như một cách tượng trưng.

Chu Kỳ Kỳtừ sớm đã đợi ở lối vào của tòa nhà, Kỷ Ngữ Lam vừa đến đã lao tới: ‘Ngữ Lam, những gì cậu nói trước đây là thật à? Cậu Thẩm hôm nay thực sự sẽ chuyển đến trường chúng ta sao?”

“Ừ, tớ còn có thể lừa cậu sao?” Kỷ Ngữ Lam nhã nhặn liếc nhìn cô ta.

“Cậu đương nhiên không như thế rồi!” Chu Kỳ Kỳ lập tức nịnh nọt đáp: “Cậu và cậu Thẩm là họ hàng, lời cậu nói đương nhiên hoàn toàn chính xác. Từ khi cậu nói cho tớ biết tin này, tớ đã phấn khích đến nỗi mất ngủ hai đêm liền”

Chu Kỳ Kỳ nói, vẻ mặt trở nên thẹn thùng: “Tớ đã yêu thâm anh ấy từ lúc học cấp 2, còn định đợi đến khi lên trung học sẽ tỏ tình, nhưng lại không nghĩ đến anh ấy đột nhiên đến trường trung học trên thị trấn. Lúc đó tớ đã suy sụp biết bao nhiêu, bây giờ cuối cùng cũng có cơ hội gặp lại anh ấy, không biết anh ấy sẽ học lớp nào!”

Kỷ Ngữ Lam nhìn dáng vẻ hoa sĩ của cô ta, trong lòng chế nhạo, ngoài mặt lại mỉm cười trả lờ: “Việc này tớ cũng chẳng rõ lảm, chỉ nghe người lớn trong nhà nói năm nay anh ấy sẽ vào đây nhập học!”

Chu Kỳ Kỳ gật đầu, liên tục xem đồng hồ: “Đã 7 giờ rồi, chắc anh ấy cũng sắp đến rồi, làm sao bây giờ Ngữ Lam? Tớ có chút lo lầng”

Kỷ Ngữ Lam có lệ đáp lại hai câu.

Giữa đám đông, Lý Lan Hoa đang chen qua dòng người đến khu dạy học, Hôm nay cô dậy muộn, không kịp ăn bữa sáng nên đành chờ khi đến lớp, bạn cùng phòng sẽ chuẩn bị cho cô vài quả trứng gà để ăn.

Khi cô ủ rũ cúi đầu chuẩn bị bước lên cầu thang, bỗng phía sau có.

người đột nhiên vỗ vai cô.

“Lý Lan Hoai”

Giọng nói đầy kháng khái lại mang theo chút bất căn đời.

Lý Lan Hoa quay đầu lại, liền nhìn thấy một cậu thiếu niên cao hơn mình một cái đầu, dáng người mảnh khánh, một tay lười biếng vác cặp, đầu tóc nhuộm vàng. Người bình thường nếu để mái tóc như vậy sẽ trông có vẻ nhợt nhạt, thiểu sức sống hoặc là trông giống bọn lưu manh nhưng anh ta để mái tóc nhuộm vàng này lại vô cùng hợp mắt, trông vô củng đẹp trai.

Bởi vì đã sớm có chuẩn bị nên khi nhìn thấy người này, cô tức giận trừng anh ta: “Fuck, cậu làm tớ sợ chết khiếp đấy!”

Cậu thiếu niên lắc lắc cặp xách trên tay, bất mãn hỏi: “Sao cậu có thể bình tĩnh như thế, nhìn thấy mối tình đầu chẳng lẽ cậu không có chút kích động nào sao?”

“Cậu có thể bớt nói nhảm lại được hay không?” Khóe miệng Lý Lan Hoa giật giật Cậu thiếu niên đút tay vào túi quần, vén lọn tóc lòa xòa trên trán, đắc ý nói”’Sao cậu lại bảo tớ nói nhảm, chẳng phải hai chúng ta là mối tình đầu của nhau sao? Thế nào, nhìn thấy tớ có thấy bất ngờ không, có vui vẻ không? Một tháng trước khi cậu chuyến trường bổn thiếu gia đã nói sẽ không để cậu cô đơn, lẻ loi một mình mài!”

Cậu ấy thật sự không bịa chuyện, chuyện “mối tình đầu” này là có thật.

Khi còn học trung học ở thị trấn, trò chơi Truth or Dare rất nổi tiếng, cô lại bất hạnh bị trúng chiêu. Mọi người yêu cầu cô phải hẹn hò với người đầu tiên bước vào khuôn viên trường một ngày và người đầu tiên đó không ai khác chính là cậu thiếu niên kia. Mối tình của hai người kéo dài ngắn ngủi một ngày, về sau chơi với nhau, lại cùng Trương Tiểu Du thành lập ba người lính ngự lâm, hết lần này đến lần khác bị thiếu niên đem đoạn quá khứ huy hoàng này ra trêu chọc.

Bình luận

Truyện đang đọc