ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 1837

Giọng nói dài và tha thiết của bà lão khẽ vang lên bên tai. Trương Tiểu Du ột nụ cười, mạnh mẽ nhìn vào đôi mắt yêu thương và nhân hậu kia. Giọng nói của cô ấy nhẹ nhàng tản ra trong gió: “Bà ơi, những gì con đã hứa với bà con sẽ thực hiện”

Trần Phong Sinh liếc cô, nghe được lời này thì hỏi: “Làm sao vậy?”

“Em sẽ không nói cho anh biết đâu” Trương Tiểu Du cố ý nói.

Trong giây tiếp theo, cô đột nhiên bị anh ôm lấy eo bị bế lên. Một nụ hôn đặt lên môi cô. Khi Trương Tiểu Du phản ứng, tất cả đều là hơi thở của anh.

Trần Phong Sinh buông ra anh liếc mắt uy hiếp: “Em có nói cho anh biết không?”

Trương Tiểu Du đỏ bừng cả mặt giơ tay đánh vào ngực anh, nhìn chung quanh: “Cầm thú, anh điên rồi sao? Nơi này sao có thể làm như vậy”

Có nhiều người.

À không, có rất nhiều ma đang theo dõi. Trần Phong Sinh hừ lạnh một tiếng, trong mắt đào hoa hiện lên một tia quỷ dị: “Chờ đến tối, anh sẽ có cách để cho em nói cho anh biết”

“Xấu xa” Trương Tiểu Du mắng.

Rời khỏi nghĩa trang ồn ào, cả hai trở về khu chung cư ở Lâm Giang.

Bên ngoài đã giải quyết xong bữa tối. Nhưng trên đường đi siêu thị lại mua một ít hoa quả. Hai người không đi xem phim mà làm theo yêu cầu của Trương Tiểu Du, rồi về nhà xem một bộ phim truyền hình.

Sau khi vào cửa, Trương Tiểu Du bưng hoa quả đi vào bếp.

Trần Phong Sinh dẫn đầu đi tắm, thay quần áo ở nhà rồi đi ra. Sau đó mở TV lên tìm cái gọi là Opera cho cô. Khoanh chân dài chờ cô trên ghế sô pha.

Khi anh đặt điều khiển từ xa xuống, điện thoại trên bàn cà phê đổ chuông.

Trần Phong Sinh hơi nghiêng người về phía trước, nhìn thấy dòng chữ “Dịch Kỳ Nhiên” hiển thị trên màn hình, đôi mắt hoa đào chợt nhíu chặt. Đưa tay nhấc điện thoại, đầu ngón tay chuẩn bị rơi vào vòng tròn màu đỏ.

“Cầm thú, điện thoại của em có đổ chuông không?” Lúc này giọng nói của Trương Tiểu Du từ trong bếp vọng ra. Trần Phong Sinh muốn nói không nhưng đã quá muộn để cúp máy, bởi vì cô đã mang một đĩa hoa quả cắt sẵn ra rồi.

Anh nguyền rủa trong lòng, đôi môi mỏng nhếch lên cứng ngắc “Ừ?

Trương Tiểu Du đặt đĩa hoa quả lên bàn cà phê, cầm lấy điện thoại. Sau khi nhìn thấy ID người gọi trên màn hình thì cô chợt hiểu tại sao, chớp chớp mắt: “Chà, là Dịch Kỳ Nhiên”

Trần Phong Sinh nhìn cô chăm chäm bằng ánh mắt u ám. Không, phải là nhìn chảm chảm điện thoại trong tay cô mới đúng.

Trương Tiểu Du bấm nghe máy . Nhưng để tránh cho khuôn mặt tuấn tú biến thành than đen cô không ghé vào lỗ tai, mà dùng một cái chạm nhẹ bật loa lên “Xin chào, anh Kỳ Nhiên hả?”

Trên dây Dịch Kỳ Nhiên nhẹ nhàng hỏi cô: “Cá nhỏ, có tiện nói chuyện không?”

Trương Tiểu Du liếc nhìn Trần Phong Sinh đang dài mặt nhìn mình, ho khan một tiếng: “Tiện chứ, anh nói đi..”

“Vậy đó. Bà nội gần đây sức khỏe không tốt, gia đình thường xuyên chạy chữa hơn. Mọi người đều lo lắng. Cuộc gọi mà em đã gọi cho anh trước đây, anh đã trả lời ở nhà và tất cả họ đều biết rắng em sẽ trở về từ Đồng Văn. Cá nhỏ, bà hỏi em xem buổi tối ngày mai em có rảnh không? Có thể đến nhà dùng bữa không? Bà nội hẳn là rất vui khi gặp em. “

Dịch Kỳ Nhiên sau khi nói xong lập tức nói: Nếu em cảm thấy xấu hổ thì không đến cũng không sao. Anh có thế tìm lý do để chuẩn bị trước”

Điện thoại di động rảnh tay, Trần Phong Sinh ngồi ở bên cạnh cô có thể nghe thấy rõ ràng giọng nam dịu dàng. Sao anh cảm thấy quen thuộc thế nhỉ.

Bình luận

Truyện đang đọc