ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 2102

Cô đảo mắt nhìn quanh, sau khi thấy không có bất kì ai lởn vởn xung quanh bèn xoay người, chạy về phía Trần Văn Sáng, bất ngờ hôn nhẹ lên môi anh. Chỉ là cái chạm khẽ nhưng cô đã xấu hổ đến mức chạy như bay về lại lều của mình.

Trần Văn Sáng sững sờ. Xúc cảm mềm mại còn đọng lại trên môi, bóng dáng người thương sớm đã khuất khỏi Tâm mắt. Nghĩ lại dáng vẻ ngượng ngùng, quyết tâm đánh lén của cô, anh liền bật cười.

Giống như lông vũ chạm nhẹ vào đáy lòng, Trân Văn Sáng kích động đến mức chỉ muốn xông vào trong lều, kéo cô vào lòng hôn một trận thiên hôn địa ám. Hôn đến mức đôi mắt Lý Lan Hoa phủ đầy sương mờ, không thể nói chuyện, chỉ theo bản năng hé môi, ngoan ngoãn nghe lời anh… Trần Văn Sáng cuối cùng vẫn kiềm chế được sự kháo khát trong lòng, rít một hơi thuốc lá thật lâu, sau đó mới rời đi.

Hôm sau, trời tờ mờ sáng, đội cứu viện đã bắt đầu điều động công tác. Lý Lan Hoa dậy từ rất sớm, cầm theo dụng cụ y tế đi theo Trương Hòa. Nghe đội cứu viện nói hiện tại có ông cụ huyết áp đang tiến vào giai đoạn bất ổn, Trương Hòa tính toán đến nơi thăm khám, vừa bước ra liền gặp Lý Lan Hoa nên hai người ngay lập tức đi cùng nhau.

May mắn ông cụ vẫn ổn, sau khi uống hai lần thuốc thì đã khỏe hơn rất nhiều. Đang chuẩn bị để quay về địa điểm chăm sóc những người khác thì từ xa vang lên tiếng bọt nước bắn tung tóe, từ trong dòng nước sâu người lính chật vật ngoi lên, trong tay ôm lấy đứa nhỏ độ khoảng tám, chín tuổi.

Đứa nhỏ hai mắt nhắm nghiền, lộ ra phần bụng trắng hếu, môi tái nhợt, dường như đã rơi vào trạng thái mất ý thức. Trương Hòa cau mày, lập tức đi tới.

“Chuyện gì thế này?”

“Đứa bé này suýt nữa thì chết chìm rồi! Chúng tôi vừa vận chuyển xong túi xi măng, xoay người liền phát hiện đứa nhỏ đang đứng ở khu vực nguy hiểm, chưa kịp làm gì thì đối phương đã hụt chân té xuống!”

Thiếu niên thở hồng hộc, thả đứa nhỏ xuống đất, giải thích tình huống. Lý Lan Hoa thấy vậy bèn nhanh chóng đứng ở phía sau Trương Hòa, sẵn sàng hồ trợ. Ông quỳ gối, kiểm tra mạch đập, sau đó kết luận.

“Bị ngạt nước! May mắn mạch đập vân còn, hiện tại cần khiến cho tim đứa nhỏ này hoạt động trở lại.”

Lý Lan Hoa nghe vậy, không nói hai lời lập tức quỳ xuống, đeo áo đứa nhỏ vén lên cao, hai tay chồng lên nhau, bắt đầu đè vào lồng ngực đối phương. Cô theo tiết tấu cố định, dùng hết sức bình sinh, sau đó cúi người, thực hiện động tác hô hấp nhân tạo.

Giăng co hơn năm phút, đứa nhỏ bắt đầu có biểu hiện sặc nước, cả người giật nảy lên, nước từ trong miệng chảy ra ngoài, nhập nhèm mở mắt. Lý Lan Hoa thấy vậy, rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm. Trương Hòa thực hiện thao tác kiểm tra mạch đập thêm lần nữa, sau đó đem đứa nhỏ đến trạm chăm sóc được bố trí sẵn từ hôm qua.

Còn lại Lý Lan Hoa, cô bận rộn thu dọn lại dụng cụ y tế. Vừa ngẩng đầu, cô liền nhìn thấy nhóm người Trần Văn Sáng vừa trở về, bọn họ cứu được một cô bé, hai cụ trông còn khá khỏe mạnh.

Xem ra đây chính là hộ cuối cùng còn sót lại vào đêm qua.

Ánh mắt chạm nhau, cô đột nhiên có cảm giác sắc mặt đối phương không được tốt cho lắm. Lý Lan Hoa không có thời gian chạy đi đến Trần Văn Sáng, cô phải quay về hỗ trợ mọi người, chưa kể không biết đứa nhỏ ban nấy tình hình đã chuyển biến ổn hơn chưa.

Bởi vì được cấp cứu kịp lúc nên đứa nhỏ đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm, Suy yếu nằm trên giường để truyền từng đợt nước biển. Sau khi trải qua chuyện nguy hiểm như vậy, trong lòng cô bất giác cảm thấy mình đã đạt được chút thành tựu gì đó rồi.

Tuy rằng bệnh không nặng nhưng từ lúc cô theo đuổi ngành y cho đến nay đây là lần đầu tiên cô tự tay cứu một người khỏi hoàn cảnh thập tử nhất sinh thế này. Cho dù chuyện cô làm cũng chỉ là loại cấp cứu thông thường mà thôi.

Lý lan Hoa vừa bước ra ngoài liền nhìn thấy bóng người quen thuộc, cô vui vẻ nở nụ cười, nghiêng đầu nhìn anh.

Bình luận

Truyện đang đọc