ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 1733

“Ừ, anh muốn em cùng anh đi thăm bà, chào hỏi một chút” Trần Phong Sinh gật đầu, dừng một chút lại nói tiếp với chất giọng trầm thấp của anh: “Chuyện chúng ta ly hôn, kỳ thật anh vẫn chưa nói với bà ngoại, bà vẫn cho là anh đi nước ngoài để giải khuây thôi. Hôm nay là sinh nhật của bà, em đi cùng anh chắc chắn bà sẽ rất vui mừng. Nhưng nếu chuyện này quá miễn cưỡng hoặc làm phiền cho em thì thôi vậy. Em cứ coi như anh chưa nói gì Trong câu nói cuối cùng anh lại nhìn sang phía Dịch Kỳ Nhiên.

Dịch Kỳ Nhiên thấy vẻ mặt cô lộ rõ sự bối rối cũng không muốn làm khó cô, anh suy nghĩ một lúc rồi rộng lượng nói: “Cá nhỏ, em vẫn nên đi đi”

“Kỳ Nhiên..” Trương Tiểu Du cần môi Dịch Kỳ Nhiên quay lại mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Không sao đâu, phim mãi 6 giờ mới chiếu, bây giờ mới ba giờ, chờ khi em đi trở về rồi chúng ta đi xem phim cũng không muộn mà”

“Vậy thế nhé” Trương Tiểu Du gật đầu.

Hiện giờ là sinh nhật bà ngoại, bà vừa mới qua đời, lúc trước cô cùng bà chưa nói gì đã bỏ sang Nam Phi nên cũng vô cùng áy náy, hiện tại cô ở gần như vậy nếu không đi trong lòng lại càng băn khoăn hơn.

Trương Tiểu Du đang khom người chuẩn bị bước vào trong xe thì giọng nói trầm ấm của Trần Phong Sinh lại vang lên: “Thật xin lỗi nhưng anh Nhiên, tôi nghĩ anh đi cùng cũng không tiện”

“Ừ, tôi hiểu” Dịch Kỳ Nhiên gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Trần Phong Sinh hơi sờ căm rồi nâng căm hướng về phía xe Cayenne bảo: “Cá vàng nhỏ, lên xe đi”

Trương Tiểu Du sờ sở tay rồi đành đứng thẳng dậy đi về phía anh sau đó mở ghế phụ lái ra. Cô hướng về phía chồng sắp cưới của mình nói: “Kỳ Nhiên, xong xuôi mọi chuyện em sẽ gọi cho anh nhé”

“Được? Dịch Kỳ Nhiên cười ôn hòa với cô.

‘Vừa mới đóng cửa xe lại, chiếc xe đã phóng thật nhanh giống như mũi tên rời khỏi cung vậy.

Sau một giờ chạy xe, xe chậm rãi tiến vào khu mộ ở phía dưới chân núi Lúc này người đến bái tế cũng không nhiều, khi đến đây vẻ mặt của Trần Phong Sinh cũng trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều, anh lấy ra hoa quả và bánh đã chuẩn bị từ trước trong cốp xe rồi hai người cùng nhau đi lên núi.

Đây là lần thứ hai bọn họ cùng nhau đến đây.

Trên bia mộ, hình ảnh của bà cụ vô cùng hiền lành, ánh mắt nhìn bọn họ cũng giống như ánh mắt lúc bọn họ đến thăm bà trong viện vậy.

Trần Phong Sinh nhanh chóng tiến lên, cúi người đốt tiền phía trước bia mộ rồi kiên nhẫn lau chùi, ngắt cỏ ở xung quanh giống như anh sẽ không để còn một chút bụi nào ở đây vậy, sau đó anh đặt hoa quả cùng bánh sang bên cạnh: “Bà ngoại, con đưa cá vàng nhỏ đến thăm bà” Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Trương Tiểu Du cũng tiến lên, thấp giọng nói: “Bà ngoại, sinh nhật vui vẻ..

Cô mở bánh ngọt ra, đây là một chiếc bánh có kiểu dáng vô cùng cố điển ở nước ta, ở giữa có chữ “Hiếu” màu đỏ thảm.

Anh lấy bật lửa ra, Trương Tiểu Du phối hợp tiến lên, lấy tay chắn gió rồi cắm ngọn nến lên trên chiếc bánh.

Trong lúc này, nhất thời hai người không nói gì với nhau, chỉ lẳng lặng nhìn ngọn nến đang cháy, trong đầu đều hiện lên hình ảnh bà ngoại đang hiền từ thổi nến.

Đến khi ngọn nến cháy hết rồi tự tắt, Trần Phong Sinh mới đứng dậy một cách từ từ.

Cặp mắt đào hoa nhìn cô nói: “Em tới đây viếng bà, chắc chắn bà ngoại rất vui”

“Em nên đến đây” Trương Tiểu Du nói.

Dù sao trước đây bà cũng đối xử với cô tốt như vậy, cô cũng đối xử với bà như bà ngoại của chính mình vậy. Bọn họ đã chung sống cùng nhau rất lâu rồi tình cảm cũng không có cách nào xóa nhòa được cả.

Hầu kết của Trần Phong Sinh khẽ nhúc nhích, anh khẽ thở dài, giọng nói vô cùng buồn bã: “Kỳ thật trong lòng bà vẫn luôn nghĩ đến đứa nhỏ, mỗi lần nhắc đến đều cảm thấy cực kỳ tiếc nuối, lúc nào bà cũng thở dài nói rằng mình không có cháu trai cháu gái nào cả. Lúc bà ra đi, đây cũng là tiếc nuối lớn nhất của bà”

“.. Ánh mắt của Trương Tiểu Du hơi mờ đi Bởi vì cô nhớ đến thời điểm cô mang thai bà đã vui vẻ như thế nào.

 

Bình luận

Truyện đang đọc