ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ



“Đúng thế.” Lam Ngọc Anh vòng vo.

Con người trong mắt Hoàng Trường Minh khẽ co rụt, ánh mắt sắc bén: “Vậy thì tại sao cô lại gọi bà ấy là cô một cách thân mật vậy hả?” “Cô bảo tôi gọi cô như thế.” Lam Ngọc Anh không dám đối mặt với ánh mắt của anh, chỉ cúi đầu nhìn đôi giày da của anh, ánh đèn chiết xạ trên đôi giày bóng loáng “Trước kia tôi từng làm việc trong một công ty tài chính tư nhân, sau này được tổng giám đốc Thảo mua lại và sáp nhập thì cũng trở thành boss của công ty, cho nên tôi từng làm việc dưới tay cô.

Có lẽ là vì khá hợp mắt nên cô vẫn luôn đối xử với tôi rất tốt.”
Cô nói đều là sự thật, chẳng qua là tránh nặng tìm nhẹ mà thôi.

“Thế à?” Hoàng Trường Minh nhíu mày.

“Đúng vậy.

Lam Ngọc Anh nuốt nước miếng.

Đôi mắt sâu thẳm của Hoàng Trường Minh nhìn chăm chăm cô, như thể muốn giữ chặt cô ở đó.

Lam Ngọc Anh rũ mi mặc cho anh quan sát, cố gắng giữ vẻ mặt tự nhiên, chỉ có đôi tay đặt sau lưng là lặng lẽ nắm chặt
Có tiếng động vang từ đằng sau, hình như Trương Tiểu Du nghe thấy động tĩnh ngoài lối ra vào nên mở cửa thò đầu ra xem, thấy Hoàng Trường Minh cũng ở đây, cô lập tức rụt cổ vào như một con rùa.

Thừa dịp này, Lam Ngọc Anh nói: “Đã khuya rồi, tôi muốn vào nhà đi ngủ...!
Hoàng Trường Minh im lặng mấy giây rồi mới rụt chân lại.


Cánh cửa phòng trộm đóng lại trước mắt anh, anh đút tay vào túi quần, xoay người đi vào thang máy.

Khi anh bước ra khỏi tòa nhà thì đã thấy Hoàng Thanh Thảo đang ngồi trong xe, kêu uống nhiều đau đầu, muốn đi hóng giá mà lúc này đang lười biếng ngồi trên ghế, cầm iPad xem phim mẹ chồng nàng dâu rất náo nhiệt.

Hoàng Thanh Thảo đang xem hăng say thì nghe thấy tiếng cửa xe mở ra.

Bà nghiêng đầu, thấy cháu trai ngồi vào xe, không khỏi kinh ngạc: “Cháu xuống nhanh thế?” “Vâng.” Hoàng Trường Minh nhếch môi.

“Cải Trắng lên lầu chưa? Cháu có tận mắt thấy con bé vào nhà không? Cô đã bảo là đừng vội rồi mà!” Hoàng Thanh Thảo ngồi thẳng người dậy, bất đắc dĩ nhìn tòa nhà chung cư.

“Cô ấy nói là muốn ngủ.” Hoàng Trường Minh hờ hững đáp, sau đó liếc nhìn iPad trong tay bà, thuận miệng hỏi: “Phim gì mà cô ngồi trong xe cũng muốn xem vậy?” “Không liên quan tới cháu!” Hoàng Thanh Thảo tức giận nhét iPad vào ghế trước.

Thấy vẻ mặt bà thay đổi, Hoàng Trường Minh nhíu mày: “Cô ơi, cô sắp đến thời kỳ mãn kinh rồi hả?” “Cháu nói ai đấy hả?” Hoàng Thanh Thảo nhất thời tức giận nói: “Cháu có dám nhắc lại lần nữa không? Dám bảo cô sắp mãn kinh à? Cháu lại muốn ăn đòn rồi đúng không? Cháu nghĩ cô già rồi nên không thể đánh cháu nữa chứ gì?” “Cháu chỉ đùa thôi.” Hoàng Trường Minh đành phải giải thích.

Hoàng Thanh Thảo lại hừ lạnh một tiếng, nhìn anh kiểu gì cũng thấy chướng mắt, bèn kêu tài xế dừng xe lại: “Ngồi lên ghế trước đi, đừng ở đây chướng mắt cô.

Hôm sau là ngày nghỉ cuối tuần, ánh nắng buổi chiều rất tươi đẹp.

Trương Tiểu Du vừa ngáp vừa đi ra phòng ngủ thì thấy Lam Ngọc Anh cũng vừa rời khỏi phòng, trông như muốn đi ra ngoài.

“Mấy giờ rồi?” “Sắp ba giờ chiều rồi!”
Nghe vậy, Trương Tiểu Du hoảng sợ nhìn đồng hồ treo tường: “Hả? Đã trễ thế này rồi à? Tớ ngủ lâu đến thế sao?”
Lam Ngọc Anh biết sau khi mang thai, cô ấy càng thêm hạm ngủ, đang định hỏi mấy ngày nay cô ấy cảm thấy thế nào thì đã thấy cô che miệng chạy vào toilet, tiếng nôn khan vang lên.

Thế là cô vội chạy vào bếp rót ly nước ấm rồi vào toilet, Trương Tiểu Du đang nôn thốc nôn thảo.

Lam Ngọc Anh bất lực đứng bên cạnh.

Lúc cô mang thai, những phản ứng này không quá mãnh liệt, bây giờ ngẫm lại mới thấy mình rất may mắn vì đứa bé không giày vò mình.

Chẳng qua sau này, mỗi khi nhớ lại đứa bé sơ sinh đã chết nhơ nhớp máu, chân tay cô tức khắc lạnh buốt.

“Cá Nhỏ, cậu sao rồi?” Cô đưa nước qua.

“A, sống lại rồi!” Trương Tiểu Du ngồi bệt lên bồn cầu, uống nửa ly nước rồi mới thở hổn hển nói: “Ngọc Anh à, tớ nói cậu nghe nè, mang thai đúng là cực hình!” Lam Ngọc Anh dở khóc dở cười.


Lúc đỡ Trương Tiểu Du ra ngồi trên sofa ngoài phòng khách, cô không nhịn được nói: “Cá Nhỏ, cậu không định cho bác sĩ Trần biết chuyện cậu mang thai hả?” “Không” Trương Tiểu Du trả lời một cách dứt khoát, có thể thấy cô đã suy nghĩ kỹ rồi.

“Nhưng mà...!Lam Ngọc Anh nhíu mày.

“Bọn tớ đã ly hôn rồi, từ nay mỗi người một ngả, tớ không muốn mượn đứa bé để níu kéo hay làm liên lụy tới anh ấy.” Nói xong, Trương Tiểu Du hơi uể oải, giọng nói run rẩy: “Huống chi nếu anh ấy không muốn giữ lại đứa bé này thì sao?”
Lam Ngọc Anh im lặng nghe cô nói.

Cô luôn cảm thấy sẽ không xảy ra chuyện đó đâu, nhất là khi nhớ đến dáng vẻ mặc áo blouse trắng của Trần Phong Sinh, thân là bác sĩ, không có khả năng sẽ từ bỏ đứa con của mình, hơn nữa còn là con của hai người họ.

Trương Tiểu Du không muốn nhắc lại quá nhiều, chỉ hỏi cô: “Đừng nói chuyện của tớ nữa, cậu định đi ra ngoài hả? Đi đâu vậy?” “Tối qua tớ đi ăn cơm thì gặp Lam Ngọc Thiên...!Lam Ngọc Anh kể lại tóm tắt câu chuyện.

Nghe xong, Trương Tiểu Du cũng rất kinh ngạc: “Cậu có chắc là cô ta không?” “Ừ” Cô gật đầu.

“Trời đất ơi, thế thì thật là hả lòng hả dạ!” Trương Tiểu Du kích động vỗ đùi cái đét: “Chứng minh ông trời vẫn có mắt, thiện ác đều sẽ có nhân quả! Nhà hàng châu Âu đối diện cung hữu nghị hả? Hôm nào tớ cũng phải tận mắt đi xem mới được!”
Lam Ngọc Anh mím môi: “Tớ cũng không biết chuyện gì nữa, cho nên tớ định về nhà họ Lam một chuyến
Nửa tiếng sau, cô đã ngồi trên taxi, nhìn phong cảnh lướt qua bên cửa sổ, bốn năm qua vẫn không thay đổi nhiều.

Sau khi ra nước ngoài, có rất ít khi liên lạc với nhà họ Lam, chỉ những ngày lễ đặc thù thì mới gọi điện thoại cho Lam Khải Dương, chẳng qua hai cha con không có gì để nói.

Lần này cô về nước cũng không nói với ông.

Xe taxi dừng lại trước cổng một căn biệt thự.

Cô nhận tiền lẻ xuống xe.

Cũng như mọi khi, Lam Ngọc Anh hít sâu một hơi rồi mới đi qua sân, vào trong biệt thự

Không hiểu sao cô cảm thấy nơi này hơi vắng lặng, vào nhà chỉ thấy một người hầu đã luống tuổi đi ra.

Bà ấy không biết cô nên hỏi rõ tình huống rồi mới nói với cô là ông chủ đang đọc báo trong phòng khách.

Lam Ngọc Anh vừa đi vừa quan sát chung quanh.

Cuối cùng cô cũng hiểu được cảm giác lạnh lùng kia từ đâu mà ra, bởi vì trong biệt thự chỉ có mỗi một người hầu kia chứ không còn ai khác, thậm chí không thấy Lại Diệp mà lần nào cũng lạnh lùng kiêu căng nhìn cô.

Lam Ngọc Anh vào phòng khách, thấy Lam Khải Dương đang ngồi trên sofa, trên tay là một tờ báo, đeo kính viễn thị, hai bên tóc mai đều đã bạc phơ, trông như già đi mấy tuổi.

Người hầu lại gần nói với ông một tiếng thì ông mới quay sang nhìn cô, kinh ngạc thật lâu mới nhớ kêu cô ngồi xuống.

Bốn năm thời gian khiến hai cha con vốn không mấy thân thiết giờ càng thêm lúng túng.

Hai người chỉ hàn huyện mấy câu đơn giản, sau đó Lam Ngọc Anh mới nhắc đến chuyện thấy Lam Ngọc Thiên làm nhân viên phục vụ trong nhà hàng.

Cho dù muốn đi làm, ít ra cô ta cũng phải làm việc ở Lam thị mới đúng.

Nghe thấy cô nhắc đến Lam thị, Lam Khải Dương mới thở dài: "Lam thị đã sập đổ từ lâu rồi.".


Bình luận

Truyện đang đọc