ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 1582

Tống Giai Lệ không chỉ bị người ta…mà còn từng mang thai, thậm chí còn vì thế mà không có tử cung, sau này không cách nào có con được?

Trần Phong Sinh không dám tin nhìn Nguyễn An, thấy cơ thể anh ta tuy lắc lư, miệng anh ta nồng nặc mùi rượu, hai mắt hung dữ nhìn chảm chảm vào Tống Giai Lệ, mà trên mặt không có chút máu, tái nhợt như tờ giấy, môi run rẩy nói không ra!

Nguyễn An dường như sau khi trút giận một trận thì cảm xúc lại càng bùng nổ tức giận hơn, lại lao về phía Tống Giai Lệ, xản tay áo lên lại muốn dùng bạo lực Tống Giai Lệ hít một hơi lạnh.

Cô lại vô thức lấy tay che đầu, cố gắng chống lại nắm đấm đập xuống, thân thể thanh tú cuộn tròn ở đó, đôi mày lộ ra ngoài nhíu chặt lại, bộ dạng dường như rất đau khổ.

Trần Phong Sinh đứng ở bên cạnh, vừa thất thần một chút, thoáng cái liền phản ứng lại Ngay khi nắm đấm của Nguyễn An rơi xuống, anh liền giơ tay bắt lấy, sau đó thu lòng bàn tay lại rồi dùng sức đẩy một cái, “Cái đồ khốn kiếp, dù cô ấy thế nào, thì suy cho cùng cô ấy cũng là vợ anh, anh sao có thể dùng cách thô bạo thế này để giải quyết vấn đề”

Ngoài khoé mắt, khoé miệng của Tống Giai Lệ cũng đang chảy máu, có vẻ như vết thương trước của cô còn chưa lành lại thêm cái mới rồi.

Trần Phong Sinh nhìn Nguyễn An đã say khướt, quyết tâm muốn dạy cho anh ta một bài học.

Một nắm đấm rất mạnh giơ lên rồi giáng xuống, chỉ một cú cũng đủ người ta lảo đảo vài giây, mà Nguyễn An lại say khướt, vốn chịu không nối, sau hai cú đấm liền loạng choạng ngã vào chiếc xe bên cạnh.

“Đừng đánh anh ấy nữa”

Tống Giai Lệ lúc này khó khăn đứng dậy, cố sức chạy đến ngăn lại.

Nhìn Nguyễn An đã không còn sức đánh trả, cô nắm lấy cánh tay của Trần Phong Sinh, có chút hoảng loạn muốn bảo anh rời đi, “Phong Sinh, em không sao. Anh đừng quan tâm, đây là chuyện giữ hai chúng em, anh nhanh đi đi”

“Giai Lệ, anh hôm nay phải cho anh ta một bài học” Trần Phong Sinh không buông tay trên cổ áo Nguyễn An.

Theo anh, đàn ông rất tồi khi lại ra tay thô lỗ với phụ nữ, dù xảy ra chuyện lớn thế nào thì là một người đàn ông, một người chồng, đều không nên dùng bạo lực để giải quyết vấn đề, mà người đàn ông như Nguyễn An chỉ khiến anh cảm thấy hèn nhát, không có tiền đồ.

“Đừng” Nhưng Tống Giai Lệ lắc đầu, thúc giục anh, thậm chí giọng điệu càng có chút cầu xin, “Phong Sinh, chuyện này không liên quan tới anh, anh nhanh đi đi”

Trần Phong Sinh nhíu mày, không cách nào hiểu được: “Giai Lệ, đã đến nước này rồi, em sao lại còn bảo vệ anh ta thế?”

“Haha!” Nguyễn An đột nhiên chế nhạo.

“Anh còn mặt mũi nào để cười?” Trân Phong Sinh nắm chặt 5 ngón tay, cơ bắp cuộn lên, thiếu chút là vung một nắm đấm đến, nhưng vì Tống Giai Lệ kịp thời nắm lấy cánh tay anh, anh không nhịn được trầm giọng nói, “Giai Lệ, anh ta đã không phải lần đầu phạm phải rồi, em không thể nhân nhượng anh ta mi được, bạo lực gia đình cần chịu trách nhiệm trước pháp luật, chúng ta phải báo cảnh sát bắt anh ta”

“Cái oai phong lẫm liệt này của anh này từ đâu mà tới thế? Cô ta trở thành như hôm nay còn không phải đều nhờ anh ban cho sao?” Nguyễn An lắc tay vài cái, cuối cùng mới thành công chỉ vào anh.

“Ý anh là gì?” Trần Phong Sinh nheo đôi mắt hoa đào lại Biểu cảm trên gương mặt Tống Giai Lệ đột ngột thay đổi, cô cố gắng ngăn mình run rẩy, “Nguyễn An, anh im miệng.”

Nhưng Nguyễn An dường như không nghe thấy, hoặc không có ý định nghe lời khuyên can của cô, thở ra mùi rượu, cười lạnh: “Năm đó nếu không phải quan hệ của anh, cô ta sao bị đám nước ngoài kia cưỡng hiếp tập thể, sao còn phá thai khiến mất đi tử cung chứ”

Trần Phong Sinh sửng sốt ngay tại chỗ, Tống Giai Lệ bên cạnh nhắm mắt tuyệt vọng run rẩy, hai hàng lệ rơi xuống.

Ban đêm, bệnh viện tư nhân.

Trong phòng quan sát của khoa cấp cứu, Tống Giai Lệ đã thay áo choàng bệnh viện, ngồi dựa vào đầu giường, các vết thương trên mặt và cơ thể của cô đã được xử lý.

Bình luận

Truyện đang đọc