ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ



“Vậy cô chăm sóc cơ thể cho tốt, tôi còn có việc
Ngay sau khi nói xong câu này, Hoàng Trường Minh liền quay người bước đi
Hoàng Kiến Phong muốn gọi anh lại, thế nhưng anh bước đi rất nhanh, trong nháy mắt đã đi ra khỏi phòng bệnh, giống như tới đây hoàn toàn không phải đi thăm người bệnh, mà giống như là hoàn thành một loại nhiệm vụ, sau khi xong liền lập tức rời khỏi.

Hành động rõ ràng như vậy, Hoàng Kiến Phong còn có thể nhìn ra, chứ nói gì đến mẹ con nhà họ Lê.

Nguyễn Hồng Mai quả nhiên có chút không vui: “Anh Hoàng,
Trường Minh như này không hay cho lầm! “Đúng vậy, chuyện này tôi về sẽ nghiêm túc dạy dỗ nó!” Vẻ mặt Hoàng Kiến Phong cứng đờ.

“Bác Hoàng, bác đừng trách Trường Minh, là tự cháu nghĩ quần!” Lê Tuyết Trinh ở bên cạnh lên tiếng, không nén được sự nghẹn ngào: "Chỉ là, cháu thực sự quá đau lòng khổ sở, anh ấy nói với cháu không thể lấy cháu nữa, vậy nên thật xin lỗi...!Bác Hoàng, bác cần phải biết, hai nhà có hôn ước nhiều năm như vậy, cha mẹ cháu cũng rất hài lòng Trường Minh làm con rể, cháu thì lúc nào cũng toàn tâm toàn ý chờ đợi để được gả cho anh ấy!"
Nhìn thấy cô gái mặc quần áo bệnh nhân, trên mu bàn tay còn đang cắm mũi kim tiêm, lại còn hiền lành hiểu chuyện như này, trong lòng Hoàng Kiến
Phong không khỏi cảm thấy áy nảy, thở dài một hơi.

"Đứa nhỏ Tuyết Trinh này cháu yên tâm, không cần biết Trường Minh như thế nào, bác đều đứng về phía của cháu! Cháu cũng là con dâu đúng ý bác, cháu hoàn toàn có thể yên tâm, việc kết hôn của hai đứa các cháu sẽ không thay đổi “Bác Hoàng, cảm ơn bác!” Lê Tuyết Trinh rơi nước mắt.

“Thôi được rồi, đứa bé ngốc, đừng khóc nữa!” Hoàng Kiến Phong đưa khăn tay qua.


Lê Tuyết Trinh vội vàng nói cảm ơn, sau khi nhận lấy khăn tay, lau nước mắt một chút rồi gượng cười.

“Em gái, cậu em Lê có biết chuyện này không?” Hoàng Kiến Phong nhìn sang Nguyễn Hồng Mai.

Dường như rất yêu mến chồng mình, gương mặt Nguyễn
Hồng Mai càng thêm vẻ dịu dàng.

“Hai năm nay anh ấy đa số đều ở bên Đức, dự án bên ấy đang đến thời điểm quan trọng nhất, trong điện thoại cũng không nói rõ được! Hơn nữa anh ấy rất cưng chiều Tuyết Trinh, nếu nói cho anh ấy, em sợ anh ấy sẽ lo lắng!” “Ừm, anh cũng nghĩ là nên đợi sau khi đứa nhỏ Tuyết Trinh bình phục rồi hằng nói." Hoàng Kiến Phong gật đầu đồng ý, điện thoại reo lên, dường như còn có chuyện không thể ở lại lâu, ông nhìn sang Lê Tuyết Trinh, giọng nói rất ôn hòa: "Cháu dưỡng bệnh cho khỏe nhé, ngày mai bác lại tới thăm, muốn ăn gì cứ nói, bác cho người giúp việc trong nhà làm
Lê Tuyết Trình gật đầu cảm kích.

“Anh Hoàng, em tiền anh!” Nguyễn Hồng Mai đứng dậy.

Sau khi tiến Hoàng Kiến Phong ra ngoài phòng bệnh rồi trở lại, Nguyễn Hồng Mai thấy tâm trạng con gái chuyển biến tốt lên rất nhiều, mới nói hai câu: “Tuyết Trinh, lần này mẹ cũng bị con dọa sợ chết khiếp, cả một đêm hầu như không ngủ! May mà phát hiện kịp thời, cứu con trở lại từ Quỷ Môn Quan, nếu không thì, mẹ khóc đến mù mắt mat!" “Mẹ, mẹ cho rằng con ngốc như vậy sao!” Lê Tuyết Trinh nằm lấy tay của Nguyễn Hồng Mai: “Con chỉ uống có nửa bình, hơn nữa con cũng tính toán thời gian kỹ lưỡng rồi, không phải mẹ đã dặn dò người giúp việc tám giờ tối hàng ngày phải mang bát canh hạt sen lên cho con sao?”
Nguyễn Hồng Mai nghe vậy, liền lập tức hiểu ra, thở phào nhẹ nhõm.

Ngừng một chút, lại nói với con gái: “Tuy nhiên, ban nãy con cũng nhìn thấy rồi đó, nhưng chỉ e là Trường Minh chưa chắc đã trúng kế này của con!” "Dạ.


Lê Tuyết Trinh gật đầu, vẻ mặt có chút bế tắc.

Cúi đầu nhìn ống tiêm ở trên mu bàn tay, rồi lại mỉm cười: “Mẹ, anh ấy trúng kế này cũng tốt, mà không trúng kể này cũng chẳng sao! Con không chỉ tự sát cho Trường Minh nhìn thấy, quan trọng hơn là cho bác Hoàng thấy, cho bác ấy biết được con là vì con trai của bác ấy mới làm như thế này!”
Nguyễn Hồng Mai gật gật đầu, cũng cười một cách đầy ẩn ý, tiến lên ôm lấy Lê Tuyết Trinh, nhưng vẫn chưa yên tâm rồi dặn dò: “Vậy về sau cũng không được làm lại chuyện như thế này nữa, mẹ chỉ có một đứa con gái bảo bối là con thôi, nghe rõ chưa?" “Mẹ, mẹ yên tâm, con sẽ không làm vậy nữa!” Lê Tuyết Trinh dựa sát vào, cười để đảm bảo.

Đã làm rồi thì đương nhiên sẽ không làm lại lần nữa, cô ta vẫn nằm rất rõ đạo lý tức nước vỡ bờ
Khi Lam Ngọc Anh trở về xe Land Rover, Hoàng Trường Minh cũng đi ra từ trong tòa nhà.

Cô nhìn lướt qua đồng hồ, hình như thời gian mới chỉ có hơn mười phút đồng hồ, lúc đi mặc dù anh nói rất nhanh sẽ đi xuống, nhưng cũng không ngờ anh lại nhanh đến như vậy.

“Nhanh như vậy anh đã xuống rồi?”
Hoàng Trường Minh không trả lời, mà lại nhíu mày quát: “Em chạy đi đâu vậy?" “Đứng chờ buồn chán quá, nên em vừa mới đi tới vườn hoa nhỏ phía đằng trước dạo vài vòng" Lam Ngọc Anh nghiêng người, chỉ anh về hướng vườn hoa nhỏ.

“Chóp mũi lạnh đến ửng đỏ lên rồi này!” Hoàng Trường Minh nhíu mày càng chặt.

“Vậy sao...!Lam Ngọc Anh không khỏi xoa xoa mũi, không nhìn thấy, nhưng bên trên thấy lạnh lạnh.


Hoàng Trường Minh cầm chìa khóa xe từ trong tay cô, để ý thấy đầu ngón tay cô cũng đều lạnh: “Nhanh vào trong xe l
Sau khi nhét cô vào trong xe, anh mới vòng tới ghế lái rồi ngồi vào.

Bởi vì là cuối tuần, không sắp xếp bố trí việc gì, hai người đi đến rạp chiếu phim ở gần đó, xem một bộ phim mới được công chiếu gần đây.

Sau khi kết thúc bộ phim, đi ra ngoài cũng đã chạng vạng tối.

"Buổi tối muốn ăn gì?”
Lam Ngọc Anh liếc nhìn nắng chiều tà, nghĩ tới buổi trưa chỉ nấu hai gói mì cho nhanh gọn, không kiềm được liền nói: “Thời gian vẫn còn sớm, chúng ta đi siêu thị mua đồ, về nhà nấu ăn được không? Lần trước ở Long Thành, không phải anh đã nói muốn ăn cơm chiên trứng mà em làm cho bác gái sao? Về sau cũng toàn quên mất chưa làm được “Cơm chiên trứng?” Hoàng Trường Minh nhưởng cao mày.

Lam Ngọc Anh đỏ mặt, nói lại: "Không phải là cái anh đang nghĩ tới đâu, là món cơm chiên trứng thật sự đó!”
Ở dưới hầm có chuỗi siêu thị, bọn họ không cần đi ra khỏi chung cư, cử đi thang máy thắng xuống là tới.

Không tính là lớn, nhưng đồ rất đầy đủ, khách mua không nhiều cũng không ít, dạo qua một vòng, bên trong xe mua hàng đã chứa không ít đồ, khi đi tới quầy thu ngân, Lam Ngọc
Anh nhớ ra cái gì đó, do dự nói: "Hoàng Trường Minh, hình như còn thiếu một thứ vẫn chưa mua.

“Thứ gì?” Hoàng Trường Minh liếc mắt.

“Chính là cái ấy...!Vẻ mặt Lam Ngọc Anh có chút ngượng ngùng.


“Cái gì?” Hoàng Trường Minh biết rõ còn cố hỏi
Lam Ngọc Anh hoàn toàn đỏ mặt
Cô ý chỉ đồ dùng kế hoạch hóa gia đình, lúc sáng hôm nay, anh đã dùng cái bao cao su bạc cuối cùng, hơn nữa cô khẳng định chắc chắn anh biết là cái gì.

Nhìn thấy phía sau tại cô đều đỏ ửng lên, Hoàng Trường Minh không trêu chọc cô nữa, kéo cô lại: “Đi, chúng ta cùng đi chọn
Chọn cái gì chứ
Lam Ngọc Anh mới không chịu làm thỏa mãn sở thích xấu xa của anh, đẩy xe mua hàng đứng chờ ở khoảng cách tầm vài bước chân.

Hoàng Trường Minh đứng ở trước quầy hàng, vẻ mặt rất chăm chú, không có gì khác so với lúc bình thường anh làm việc, giống như không phải đang chọn thứ đồ dùng trên cái ấy ấy, mà là đang xem xét kỹ càng tài liệu quan trọng, không thể không cho rằng đây là một việc cực kỳ đáng giá.

Cuối cùng cũng chọn xong, Lam Ngọc Anh nhìn anh lấy mấy cái hộp nhỏ màu hồng màu đỏ rồi vứt vào trong xe hàng.

Tuy nhiên còn không đợi cô đẩy đi, Hoàng Trường Minh đột nhiên lại bỏ ra.

Sau đó, đặt từng cái từng cái về vị trí cũ.

"Á..” Lam Ngọc Anh vẻ mặt khó hiểu, rõ ràng thấy anh chọn như chọn hoa hậu cả nửa ngày trời: "Hoàng Trường Minh, sao vậy?”
Đôi mắt sâu thẳm của Hoàng Trường Minh nhìn cô chăm chú: "Không muốn dùng nữa.”
Lam Ngọc Anh hoang mang chớp chớp mắt.img


Bình luận

Truyện đang đọc