ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 1438

Sau khi cách xa bàn ăn, loại cảm giác không khoẻ này dần biến mất Trương Tiểu Du không quá để ở trong lòng, chỉ dùng nước lạnh rửa mặt, cảm thấy nếu đã đến rồi thì cũng không sốt ruột ra ngoài ngay, mà xoay người lại đi vào bên trong, thuận tiện giải quyết một chút vấn đề s1nh lý, đợi đến khi cô.

chuẩn bị mở khóa cửa đi ra ngoài, bồng nghe thấy bên ngoài truyền đến giọng nói hưng phấn của một người phụ nữ.

“Chị Tống, em cực kỳ thích bản múa ballet của chị, chị có thể ký tên cho em không?”

Nghe đến xưng hô này, bàn tay Trương Tiểu Du khẽ tạm dừng lại ở trên tay nắm cửa, trong lòng đã đoán ra đối phương là ai rồi Bởi vì thân phận hiện tại quá đôi xấu hổ, cô mà ra ngoài đụng phải người ta thì cũng không biết phải đối diện thế nào cho nên đơn giản liền đứng ở bên trong mà chờ, chờ đến khi người bên ngoài rời đi rồi mới đi Quả nhiên, đúng như cô dự đoán, ngay sau đó một giọng nữ quen thuộc truyền đến bên kia cánh cửa: “Cảm ơn, đương nhiên là được rồi!”

“Cô muốn ký ở đâu?” Tống Giai Lệ mang theo ý cười hỏi lại “Có thể ký cho em hai chữ được không?” Fan nữ vô cùng kích động nói “Một cái ở trên cuốn sổ này, một cái ở trên quần áo của em, bạn cùng phòng của em cũng rất yêu thích chị, buối biểu diễn lần trước của chị, hai người bọn em đã phải thức trắng đêm canh chừng để tranh vé trên mạng đó!”

Qua khe hở cánh cửa, cô có thể thấy rõ sườn mặt xinh đẹp của Tống Giai Lệ: “Được, giúp tôi cảm ơn bạn cùng phòng của cô nhé!”

Fan nữ có vẻ như rất thích cô ta, biểu cảm trên mặt cực kỳ kích động, vẫn không rời mắt nhìn cô ta kí tên cho mình, đột nhiên giống như phát hiện ra điều gì đó, cô nàng không nhịn được mà nhỏ giọng nói: “Chị Tống, nhẫn kim cương của chị thật đẹp! Có thể cho em mạo muội hỏi một chút, là ai tặng cho chị không?”

Tổng Giai Lệ ngẩn ra, sau đó nhin về phía ngón áp út của mình.

Chiếc nhẫn kim cương dưới ánh đèn đặc biệt chói mắt, càng thêm phụ trợ cho sườn mặt đẹp đến không thực nhân, không nhiễm khói lửa nhân gian của cô ta, trong đôi mắt hạnh của cô ta có chút ý cười: “Là bạn trai tôi tặng!”

“Vậy thì là chồng chưa cưới rồi ha chị?” Fan đang mơ mộng, giọng điệu hưng phấn nói: “Trời ơi, viên kim cương lớn như vậy, anh ấy nhất định là rất yêu chị rồi! Nếu đã tặng nhẫn kim cương vậy thì chính là đã cầu hôn, phải nên nói là chồng chưa cưới mới đúng, thật lãng mạn!”

“Cũng có thể nói như thết” Tống Giai Lệ cười đáp, cô ta có vẻ rất kiên nhẫn với fan theo đuổi mình, sau khi ký tên xong thì trả lại đồ cho đối phương, tươi cười vẫn luôn treo trên khóe miệng: “Tôi ký xong rồi Fan liên tục cảm kích: “Cảm ơn chị Tống, cám ơn chị!”

Trong khe cửa thì vẫn giữ nguyên như cũ, chậm chạp không động đậy.

Ánh sáng phản chiếu qua viên kim cương vừa rồi, giống như vẫn còn đâm vào trong mắt cô, đau nhồi Trong bóng đêm, xe taxi nhanh chóng tiến vào cổng khu chung cư Lâm Giang.

Sau khi tài xế dừng hẳn xe lại, đưa tiền lẻ đến, Trương Tiểu Du ngớ ra hai giây sau mới giơ tay nhận lấy, cô em họ Chu Thị Linh ở bên thì nhíu mày nhìn cô: “Chị, chị sao vậy? Đi toilet một chuyến mà như mất hồn lạc phách thế!”

“Không sao cả..” Trương Tiếu Du lắc đầu, không muốn nhiều lời.

Thật sự là cả đoạn đường này, chiếc nhãn kim cương kia cứ như hình với bóng xuất hiện trước mắt cô không chịu biến mất.

Đồng cửa xe lại, Chu Thị Linh bỗng nhiên kéo cánh tay cô: “Chị!”

Trương Tiểu Du nghe vậy nhíu mày, khó hiểu nhìn theo tầm mắt của cô em họ, nhìn thấy trước cửa khu chung cư có một chiếc xe màu trầm có rèm che đang đỗ ở đó, sau khi nhìn thấy bọn họ, người đàn ông đẹp trai đi xuống từ ghế: lái Sau khi cùng đối phương bốn mắt nhìn nhau, cô kinh ngạc lên tiếng: “Ngô Huỳnh Đông? Sao anh lại tới đây?”

Không có chuyện gì thì sẽ không lên Tam Bảo Điện, trong lòng Trương Tiểu Du hiểu rất rõ, hiện giờ Ngô Huỳnh Đông tự biết có chừng mực, nhất định là có chuyện gì đó muốn nói với cô cho nên mới tới, vì thế cô quay đầu nhìn về phía em họ: “Linh ơi, em lên tầng trước đi!”

Bình luận

Truyện đang đọc