ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 1054

Lam Ngọc Anh đứng dậy, đỡ ông ấy đi lên tầng ba.

Cuối hành lang tầng hai, khi Lê Tuyết Trinh đi ra, khép cửa của một căn phòng ngủ lại, sác mặt trở nên rất khó coi. Nếu là trong nhà mình, thì cô ta chắc chản sẽ gỡ lớp ngụy trang này xuống trực tiếp đập đô.

‘Vừa rồi ở dưới tầng không thể khuyên được Lê Hoài Lâm, nên cô ta chỉ đành đặt hy vọng ở chỗ của ông cụ Sang, muốn thử cứu vấn cuộc hôn nhân này thay mẹ mình. Nhưng không ngờ sau khi đi vào phòng, mẹ con Lê Hoài Phương và Trịnh Phương Vũ cũng đang ở đấy.

Phần lớn chuyện của Nguyễn Hồng Mai là do Lê Hoài Phương để lộ ra, có bà ta ở bên cạnh, đương nhiên cũng sẽ không có gì hay để nói, Lê Tuyết Trinh khóc lóc nức nở cầu xin nhiều như thế, nhưng sau cùng ông cụ Sang vẫn lắc đầu thở dài, tỏ vẻ không giúp được gì, cũng không muốn nhúng tay vào.

Đối mặt với ánh sáng mặt trời chiếu vào từ cửa sổ, điện thoại trong tay vang lên, cô ta nhìn thoáng qua màn hình, nhíu mày rồi nghe máy.

“Alo, mẹ à!”

Sau khi bên kia hỏi gì đó một cách bức thiết, Lê Tuyết Trinh ấn vào huyệt thái dương, căn chặt răng, nhưng lại lắc đầu một cách vô lực: “Bố vẫn rất kiên trì.

Đường như sau khi nói xong, trong đường dây truyền tới tiếng khóc của Nguyễn Hồng Mai, có thể nghe ra được từng trận nghẹn ngào và khó chịu trong lòng bà ta. Sau khi cúp điện thoại, tiếng khóc của mẹ dường như vẫn còn bên tai, thật lâu chưa dứt. Bộ móng tay với màu sắc tuyệt đẹp của cô ta như thể muốn khám sâu vào màn hình trong suốt Lúc này, cô ta vô cùng oán hận!

“Thả điện thoại di động vào trong túi xong, biểu cảm trên gương mặt của Lê Tuyết Trinh dân dần khôi phục lại bình thường. Khi cô ta xoay người chuẩn bị đi về phía cầu thang, thì lại nghe được tiếng bước chân từ trên tầng ba truyền xuống, thấp thoáng có thể nhìn thấy một bóng người xinh đẹp và mảnh khảnh.

‘Thứ đầu tiên lọt vào trong tâm mắt chính là bàn chân đi dép lê, sau đó là đôi chân, và cái bụng vẫn phẳng lì Trong đôi mắt xinh đẹp của Lê Tuyết Trinh bất chợt lóe lên một tia sáng lạnh lùng Phòng của Lê Hoài Lâm ở tầng ba, sau khi Lam Ngọc Anh đưa ông ấy về phòng nẫm xong, hai bố con còn chưa nói chuyện được bao lâu, thì Hoàng Trường Minh đã gọi điện tới, nói xe đã lái vào đường riêng ở bên ngoài, tâm hai, ba phút nữa là tới Nghĩ đến lớp học taekwondo của bánh bao nhỏ cũng sắp kết thúc, cô cũng không ở lại thêm nữa mà tạm biệt Lê Hoài Lâm.

Cô ngược lại muốn vào phòng của ông cụ Sang để chào hỏi, nhưng nghĩ đến không chỉ có Lê Tuyết Trinh ở đó, mà mẹ con Lê Hoài Phương cũng đang ở đó nốt. Cô vẫn luôn có ấn tượng tốt đổi với người cô Hoài Phương này. Nhưng sau khi biết chuyện đối phương đã từng làm, trong lòng khó tránh khỏi có chút khó chịu. Khi gặp mặt, chỉ sợ đôi bên sẽ không được tự nhiên, vì thế dứt khoát tam thời bỏ qua.

Khi bước chân xuống tầng hai, lại va chạm tâm mắt với Lê Tuyết Trinh giữa không trung, So với khi ở phòng khách dưới lầu vừa rồi, ngược lại không có gì khác thường hết, nên Lam Ngọc Anh thản nhiên thụ lại tâm mắt.

Phía trước Lê Tuyết Trinh còn có một người làm bưng một đĩa trống, chắc hẳn là vừa đưa chén thuốc cho ông cụ Sang xong và đi ra. Khi đi tới trước mặt, nhìn thấy cô thi cúi đầu, hô một tiếng cung kính: “Cô Ngọc Anh!”

Sau đó vội vàng dừng bước chân, chủ tớ có có sự khác biệt, nên nhường cô xuống lầu trước.

Lam Ngọc Anh cười gật đầu, cúi đâu, bước chân tiếp tục bước xuống cầu thang.

Chỉ là vừa mới bước được một bậc, thì người làm phía sau đã nhường chỗ cho cô đột nhiên phát ra một tiếng hô nhỏ. Cô vô thức quay đầu lại, còn chưa kịp nhìn thấy tình huống rõ ràng là gì, chỉ cảm thấy sau eo bị bản tay vô tình duỗi ra của người làm đó đụng phải Giây tiếp theo, cả người lảo đảo, ngã xuống cầu thang.

Đôi mắt đột nhiên trừng to, trong lúc hoảng sợ, cô chỉ có thể lung tung bắt lấy tay vịn.

Sự cố ngoài ý muốn đó tới quá nhanh, không cho Lam Ngọc Anh quá nhiều thời gian để phản ứng.

Cô chỉ có thể dựa vào bản năng, duỗi tay ra quơ loạn lấy thứ gì đó trong tâm tay mình, mà tay còn lại thì ôm chất bụng.

Cũng may trong nháy mắt bất chợt này, cơ thế của cô có thể đưa ra phản ứng có ý thức, mượn sức từ việc nằm lấy tay vịn để ngăn cản quán tính rơi xuống. Cô chỉ ngã hai bậc thang, dùng những bộ phận khác của cơ thế đế ngăn cản, mà không rơi xuống khỏi cầu thang thật cao một cách khủng khiếp hơn.

Bình luận

Truyện đang đọc