ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ



Nếu như không biết nhà họ Hoàng là một gia tộc lớn tồn tại lâu đời trên mảnh đất Sài Gòn thì cô sẽ nghi ngờ hai bố con nhà này có phải là người Cần Thơ hay không?
Sao lại có thể thích mì sợi như vậy chứ?
Lam Ngọc Anh ôm Bánh bao nhỏ vào trong lòng nhưng vẫn không nhúc nhích, nhíu mày nói: “Căn phòng này không phải của tôi, là tôi ở cùng với bạn nên có vẻ không tiện cho lắm.

“Vừa rồi ở dưới lầu tôi nhìn thấy, bạn của cô vừa mới đi ra ngoài.” Hoàng Trường Minh từ tổn lên tiếng.

“...!Lam Ngọc Anh không nói được lời nào.

Chẳng lẽ hai ba con nhà này đợi đến khi Trương Tiểu Du đi rồi mới lên lầu gõ cửa hay sao?
Cô cắn chặt môi cố gắng tiếp tục tìm lý do để ứng phó.

Dường như nhận ra sự do dự của cô, Bánh bao nhỏ ôm cổ cô rồi sát lại gần, giọng mềm mại nói: “Ngọc Anh, bảo bảo rất đói.

“Buổi trưa Đậu Đậu vẫn chưa ăn gì.” Hoàng Trường Minh mím môi.

"Buổi trưa vẫn chưa ăn gì sao?” Lam Ngọc Anh sửng sốt.

Bánh bao nhỏ nhìn bố mình, nuốt một ngụm nước bọt rồi lặng lẽ gục đầu vào vai cô, nhìn dáng vẻ trông rất yếu ớt nhưng thực ra trong lòng lại rất căng thẳng.

Dù sao bảo bảo cũng chưa nói lời nào, đều là bố nói dối.

Nếu một người lớn buổi trưa không ăn gì, buổi tối sẽ không thể chịu đựng được hai bữa liên tiếp nhịn đói, huống chi là một đứa trẻ lại đang trong giai đoạn phát triển chiều cao.


Cuối cùng Lam Ngọc Anh cũng từ bỏ đấu tranh trong lòng, đứng sang một bên: “Vậy hai người vào nhà trước đi.” “Ừ” Đôi chân dài của Hoàng Trường Minh nghênh ngang sải bước tiến vào.

Lam Ngọc Anh lấy hai đôi dép lê trong tủ giày ra, đều là kiểu nữ.

Sau khi hai bố con xỏ vào, một người thì dép quá rộng nên đi lại có chút nghiêng ngả, một người thì dép lại quá nhỏ nên gót chân lộ ra một nửa, sự kết hợp này thật sự trông rất buồn cười.

Cô liếc nhìn phòng bếp nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Trong tủ lạnh có sẵn mì rồi, anh dẫn Đậu Đậu ra phòng khách nghỉ ngơi một lát đi.

Tôi đi làm ngay bây giờ, sẽ nấu nhanh thôi.” “Vậy làm phiền cô rồi.” Hoàng Trường Minh gật đầu.

Chỉ là khi cô đưa Bánh bao nhỏ đang bám lấy mình cho anh trồng tạm một lúc, vừa định xoay người đi vào phòng bếp thì giọng nói trầm thấp của anh từ phía sau truyền đến: “Cô nấu nhiều một chút, tôi cũng chưa ăn.

Lam Ngọc Anh bận rộn vào bếp, tiếng máy hút mùi ù ù kêu vang.

Cô vẫn nhớ Bánh bao nhỏ cả hai bữa đều chưa ăn, sợ bé quá đói, nên tay chân nhanh nhẹn.

Chỉ mười phút sau, cô đã bưng ra hai tô mì nóng hổi, trong nồi ở trên bếp cũng còn thừa rất nhiều, sợ hai bố con này không đủ ăn.

Từ phòng bếp đi ra, cô phát hiện một lớn một nhỏ đã ngồi bên bàn ăn từ lâu.

Dáng ngồi của Bánh bao nhỏ không vững như Hoàng Trường Minh, cái mông nhỏ nhổm lên khỏi ghế, khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngẩng lên trông mong.

Vừa nhìn thấy cô thì vươn chiếc lưỡi nhỏ xinh của mình ra không ngừng liếm môi, dáng vẻ thật sự rất đáng yêu.


Tay trái của Lam Ngọc Anh đưa bát mì cho Bánh bao nhỏ, còn bên tay phải lại đưa cho Hoàng Trường Minh.

Sau khi nhận đũa hai bố con bắt đầu ăn, đều thổi cho bớt nóng rồi gắp mì đưa vào trong miệng.

Hoàng Trường Minh ăn được hai miếng thì liếc mắt nhìn con trai gần như sắp vùi mặt vào trong bát mì, khi thu lại ánh mắt động tác bỗng nhiên dừng lại.

“Sao vậy anh?” Lam Ngọc Anh khó hiểu lên tiếng: “Ăn không ngon sao, hay là hương vị có gì đó không ổn?”
Khi cô nấu mì các bước đều giống nhau, cuối tuần trước khi ở nông thôn, anh còn anh ăn hai bữa liên tiếp.

“Vì sao của tôi không có ngô non?” Hoàng Trường Minh nhíu mày hỏi.

“Hả?” Lam Ngọc Anh sững sờ.

Nhìn sang theo ánh mắt u ám của anh, không giống với bát của anh chỉ có hành lá và trứng gà, trong bát của Bánh bao nhỏ còn có rất nhiều ngô non màu vàng được cắt thành từng miếng nhỏ.

Là ảo giác của cô sao.

Tại sao khi cô nghe lại có cảm giác giống như có một chút ghen tỵ không nói rõ được trong đó.

Lam Ngọc Anh xấu hổ lên tiếng giải thích: “Tôi tưởng anh không thích ăn, vì ngô non có vị ngọt nên trẻ con thích ăn.

Lúc trước từng nấu mì cho Đậu Đậu có bỏ vào nên vừa mới cũng thêm vào cho thằng bé.


“Tôi cũng muốn ăn ngô non.

Hoàng Trường Minh càng nhíu mày sâu hơn.

Lam Ngọc Anh cảm thấy lúng túng khi nghe thấy lời anh nói: “Nhưng trong tủ lạnh chỉ còn lại 1 bắp cuối cùng”
Ý tứ chính là tất cả đều ở trong bát của Bánh bao nhỏ.

Bánh bao nhỏ dường như nghe thấy cuộc nói chuyện giữa hai người, lại nhìn thấy ánh mắt như hổ rình mồi của bố mình, sợ bị cướp nên động tác trên tay càng nhanh hơn, gắp ngô non đang nổi trong bát và vào miệng, cuối cùng không thể gắp được nữa liền dứt khoát dùng tay.

Mãi cho đến khi tất cả đều được nhét đầy trong miệng mới cảm thấy yên tâm, bởi vì chỗ trống trong miệng không đủ, nên hai bên má đều phình lên.

Động tác nhai trông rất giống một chú sóc nhỏ, mơ hồ nói: “Đều là của bảo bảo
Hoàng Trường Minh: “ “Lam Ngọc Anh: “.

Sau hơn mười phút, cuối cùng hai bố con cũng ăn uống no nê.

Ngoại trừ hai bát mì trống rỗng, tất cả mì nấu trong nồi đều bị ăn hết sạch, chỉ còn thừa lại một chút nước canh, thật sự chỉ có một chút.

TV trong phòng khách vẫn đang chiếu, bộ phim đã tự động chiếu đến tập thứ ba, rất là ồn ào.

Hoàng Trường Minh cởi áo vest khoác ngoài ra khi ăn, bên trên mặc một chiếc áo sơ mi, lúc này tay áo được sắn đến bắp tay, đôi chân dài chồng lên nhau ngồi trên ghế số pha.

Còn Lam Ngọc Anh thì ngồi thẳng lưng ở một đầu khác trên ghế và Bánh bao nhỏ ngồi ở giữa hai người.

Khóe mắt cô thỉnh thoảng lại liếc nhìn người bên cạnh, mì cũng đã ăn xong rồi, hai bố con lại chậm chạp chưa có ý định rời đi.


Cô cũng ngại mở miệng đuổi khách, chỉ có thể nhẫn nhịn không nói lời nào, tính toán xem lúc nào đối phương sẽ nhắc tới việc này.

Ánh đèn trên đỉnh đầu chiếu rọi, hình ảnh của ba người được phản chiếu qua ô cửa sổ bên cạnh.

Lam Ngọc Anh lặng lẽ nuốt một chút nước bọt, cảm thấy cảnh tượng giống như một nhà ba người như vậy có chút kỳ lạ.

Bánh bao nhỏ vừa rồi như đang đua cùng với bố mình, cuối cùng ăn được hai bát mì, mặc dù còn thừa lại gần nửa bát, nhưng với tuổi của cậu bé mà nói thì sức ăn cũng rất đáng nể, lúc này chiếc bụng tròn vo.

Cái miệng nhỏ nhắn lúc đóng lúc mở, thỉnh thoảng lại nấc một cái.

Bánh bao nhỏ ôm lấy bụng của mình, đôi mắt đen tròn như quả nho liếc nhìn bố mình đang ngồi ở ngay bên cạnh, nhưng lại lựa chọn bò về phía đầu bên kia xa hơn, bàn tay và khuôn mặt nhỏ nhắn cọ vào người cô rồi mềm mại nói: “Ngọc Anh, bụng bé đau quá." “Có phải muốn đi nặng hay không?” Lam Ngọc Anh nghe thấy vậy đã hiểu ra.

Bánh bao nhỏ lập tức gật đầu, có chút xấu hổ chui vào trong lòng cô,
Lam Ngọc Anh không khỏi buồn cười, ôm Bánh bao nhỏ lên rồi đi về phía phòng tắm.

Sau đó đặt cậu bé ngồi lên bồn cầu, kéo chiếc ghế nhỏ bên cạnh để cho cậu bé giảm hai chân đang lơ lửng lên trên đó, để tránh không cẩn thận bị ngã xuống.

Khi quần được cởi ra, vẻ mặt của Bánh bao nhỏ càng đỏ hơn, hình như đang rất xấu hổ, khuôn mặt nhỏ nhắn cúi thấp xuống, chỉ lén lút nhìn cô.

Lam Ngọc Anh cảm thấy dáng vẻ nhỏ nhắn của cậu bé vô cùng đáng yêu, nhéo chiếc mũi xinh xắn: “Đậu Đậu, cháu cứ từ từ, đợi chút nữa xong rồi thì gọi cô được không?” “Vâng ạ.

Sau khi thu xếp ổn thỏa, Lam Ngọc Anh mới yên tâm đi ra khỏi phòng tắm.

Ngồi xuống ghế sô pha, thì bộ phim trên TV đã chiếu hết, tập mới nhất vẫn chưa được phát hành, màn hình vẫn dừng lại ở đó.

Cô nghiêng người đi lấy chiếc điều khiển muốn đổi sang kênh khác, chỉ là vừa mới vươn tay ra đã bị một bàn tay to lớn khác nằm chặt lấy tay cô..


Bình luận

Truyện đang đọc