ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 1947

Lý Lan Hoa không nhịn được mà hỏi: “Trường học đã ra hình phạt với cô ta rồi sao?”

Ngô Tĩnh lắc đầu rồi trả lời: “Tạm thời vẫn chưa có thông báo gì, nhưng mà cũng đã quá rõ ràng rồi, đến bây giờ cô ta vẫn bị đình chỉ học!

Tớ đoán răng nếu cô ta không bị ghi lại lỗi nặng thì chính là trực tiếp bị đuổi học, dù sao thì hôm đó cũng đó phát thanh cho tất cả giáo viên và học sinh trong trường nghe rồi! “

“Mấy ngày nay cậu không đi học nên dường như đã bỏ qua quá nhiều tình tiết hấp dân rồi!” Tạ Á Nam chạy đến nói.

“Chuyện là như thế nào?” Lý Lan Hoa tò mò.

Tạ Á Nam bắt đầu khoa chân múa tay nói: “Bây giờ Chu Kỳ Kỳ đã trở thành đối tượng bị bàn tán trong trường. Tất nhiên rồi, tất cả mọi người đều chế nhạo và mắng mỏ cô ta! Nhưng cô ta thực sự mặt dày, đã bị đình chỉ học rồi mà còn dám ngang nhiên chạy đến trường như vậy! “

“Không phải chỉ có mình cô ta, cô ta còn dân cả bố mẹ cô ta đến đây, mang một đống quà chạy đến phòng làm việc của lãnh đạo nhà trường đế xin xỏ, như thế cô ta đã lấy hết tất cả tiền của gia đình mình ra vậy. Kết quả là khiến cho thầy hiệu trưởng không có cách nào, chỉ có thể giả bộ đang họp để trốn đi! ” Lâm Vũ cũng chen vào nói.

“Hơn nữa, tớ cũng nghe bạn học của cô ta nói răng Chu Kỳ Kỳ đã tìm một lượt hết gần như toàn bộ giáo viên của lớp 12, thậm chí còn tìm cả giáo viên của lớp 10 và 11. Một mình Chu Kỳ Kỳ còn đến chặn trước cửa nhà của giáo viên chủ nhiệm, gọi hết bà con họ hàng đến, muốn nhờ thầy chủ nhiệm bảo vệ cô ta trước mặt lãnh đạo nhà trường, lúc đó có rất người xem trò vui, náo nhiệt đến mức cuối cùng còn có cảnh sát đến nữa đấy! Thật là mất mặt “

Ngô Tĩnh không thể chờ đợi được mà chen vào: Còn có một chuyện nực cười hơn nữa. Cô ta còn làm quyển sách liên danh muốn người nào thông cảm thì giúp cô ta ký tên vào, nhưng cũng chỉ có vài người ký vào thôi! Người ta cũng đâu có ngốc, không quen không biết gì với cô ta thì tự nhảy vào đống nước đục này làm gì chứ?

“Nếu nói như vậy thì cô ta cũng thảm thật đấy!” Lý Lan Hoa kết luận sau khi nghe.

“Cho dù có thảm thì cũng do cô ta tự làm ra, không đáng được người khác thông cảm, cô ta đáng bị như vậy!” Tạ Á Nam hậm hự vài tiếng, sau đó hai người bạn cùng phòng khác cũng tỏ ra tán thành.

Mặc dù Lý Lan Hoa từ trường khác chuyển đến sau nhưng dù sao thì cô cũng đang ở trong ký túc xá, tính cách của bốn cô gái rất đơn giản, họ không nói vòng vo gì cả, mối quan hệ cũng tự nhiên trở nên rất thân thiết nên nếu một trong số họ bị bắt nạt thì những người khác đều có chung một mối hận!

Lý Lan Hoa gật đầu.

Ngoại trừ việc cảm thấy Chu Kỳ Kỳ có chút thảm ra thì trong lòng cô.

cũng không cảm thấy khó chịu chút nào cả.

Từ trước đến nay cô chưa bao giờ là người chủ động gây sự, cũng cho rằng chịu đựng một chuyện thì sẽ bớt đi một chuyện, nhưng nếu đối phương tìm đến bắt nạt cô thì cô sẽ không thế nào chấp nhận được, nhất định phải đánh trả lại mới được!

“Thôi được rồi, đừng nói đến chuyện của Chu Kỳ Kỳ nữa, bọn tớ chỉ sợ một mình cậu ở bệnh viện bưồn chán nên bọn tớ muốn khiến cho cậu vui vẻ một chút mà thôi!”

“Ö, nghe xong tâm trạng đột nhiên tốt hẳn lên đấy!” Lý Lan Hoa cười lộ ra hai lúm đồng tiền Tạ Á Nam nhìn xung quanh phòng bệnh, không nhịn được hỏi: “Lan Hoa, một mình cậu ở trong bệnh viện sao? Tớ thấy hình như chỉ có một y tá, cậu không có người nhà ở cùng sao?”

“Không có, bố mẹ tớ đang ở thị trấn, tớ sợ họ lo lắng không nói cho họ biết!” Lý Lan Hoa lắc đầu, sau đó cản môi, giọng nói có chút khe khẽ: “Nhưng mà, lúc làm phẫu thuật chú nhỏ của tớ đã ở đây, đêm qua chú ấy đã ở bên cạnh tớ.

Nghĩ đến người đàn ông có đôi chân dài vén lên ngồi thẳng tắp như pho tượng, hàng lông mi dài của cô run lên như cánh bướm.

Bình luận

Truyện đang đọc