ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 1127

Trên đường gặp phải những người trẻ tuổi trong thôn, nhìn thấy bọn họ thấp giọng nói: “Ối trời”, rồi nhanh chóng đi mất, hai người nhìn nhau cười hì hì, nấm tay nhau tiếp tục đi theo hướng ra ngoài thôn.

Khi sắp đi đến đường lớn, điện thoại Lam Ngọc Anh kêu lên, có người gửi tin nhắn.

Cô đang định mở ra xem thì cảm thấy bên tai có một lưỡng hơi nóng phả vào cạnh mặt liền quay đầu lại nhìn, quả nhiên nhìn thấy anh đang liếc qua đây.

Lam Ngọc Anh cười cười, giơ giơ máy về hướng anh: “Không phải đàn ông, là của Phương Vũ gửi!”

“Ừm” Hoàng Trường Minh nhẹ nhàng thả lỏng khóe miệng, rõ ràng là không còn phòng bị như vừa nãy nữa.

Dù sao thì bản thân cũng mất tích tận bổn tháng, ai mà biết được bên cạnh cô có xuất hiện thêm mấy bọn ruồi nhặng gì hay không, vì thế vẫn nên đề phòng một chút, ngăn chặn tai họa trước vẫn tốt hơn!

“Chuyện giữa cô ấy với Văn Nam không phải là em đã nói với anh rồi sao, Văn Nam cầu hôn cô ấy, hai người đang thâm thiết lắm. Thời gian trước có đi Cà Mau gặp người nhà họ Lê rồi, bây giờ bảo với em là hôn lễ đã được định, thời gian là mùa xuân năm sau!”

Hoàng Trường Minh nghe cô nói bằng giọng điệu vui vẻ, khóe môi dần nhếch lên thành một nụ cười: “Làm sao vậy?”

“Em đang nhớ đến Cá Nhỏ” Lam Ngọc Anh cười.

Nhẹ thở dài, cô nhìn những làn khói bếp ở nơi xa xa kia: “Hôm hai chúng ta tổ chức hôn lễ đó, Cá Nhỏ không phải nói cô ấy cũng sắp kết hôn rồi sao, nhìn thời gian thì cũng sắp rồi”

Làm bạn thân lâu năm, Lam Ngọc Anh đương nhiên rất vui vì cô ấy có thể tìm được chỗ dừng chân, nhưng trong thâm tâm, tình cảm của cô ấy vẫn luôn hướng về Trần Phong Sinh, cũng không nói ra được vỉ sao, nhưng luôn cảm thấy hai người họ đáng lẽ nên là một đôi.

Hoàng Trường Minh nhấc nhấc lông mày, đột nhiên nói ra một câu: “Cuộc hôn nhân này của cô Trương sẽ không thành: “Hả?” Lam Ngọc Anh ngơ ngác.

Cô chớp chớp mắt, nhìn biểu cảm kiêu ngạo của anh, trong lòng chợt có cảm giác vui mừng, ngay lập tức ôm lấy cánh tay anh lắc lắc: “Vì sao lại không thành? Chuyện gì đã xảy ra, có phải anh biết được chuyện gì không? Chồng, anh mau nói cho em nghe đi!”

Hưởng thụ cảm giác cô làm nũng một lúc, Hoàng Trường Minh mới từ từ kề sát bên tai cô nói cái gì đó.

Lam Ngọc Anh nghe xong, lúc đầu thì hơi đờ người, sau đó thì cũng híp mắt mÌm cười.

“Thời tiết đang vào đông, hương vị cuối năm cảng ngày càng rõ, ‘Sau một trận tuyết đầy ý nghĩa tạm biệt cái cũ chào đón cái mới, hai nhà họ Hoàng và họ Lê chọn ra một ngày đẹp, chọn khách sạn cao cấp là nơi tổ chức tiệc cưới.

Bởi vì hôn lễ lần trước, đột nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chú rế không có mặt, dẫn đến hôn lễ không thể không hủy. Khách khứa đều hoang mang đoán mò, trong đó có người biết rõ sự tình, có người thì không, bây giờ cũng đã có câu trả lời trọn vẹn, Mặc dù thời gian cách hơn nửa năm, nhưng mà khách khứa đến tham dự vẫn không giảm, vô cùng náo nhiệt.

Thân thể Lam Ngọc Anh sau khi sinh xong gần như đã hồi phục hoàn toàn rồi, cô mặc trên người bộ sườn xám màu đỏ, cùng với Hoàng Trường Minh mặc trên người bộ lễ phục màu đen đứng ở ngoài đại sảnh nghênh đón khách, tỏ ý hoan nghênh đối với mỗi một vị khách đến tham gia lần hai Đợi sau khi MC nói các quá trình xong thì hai người bắt đầu đi đến các bàn tiệc kính rượu khách khứa.

Cuối cùng là đến kính rượu bàn tiệc của người nhà, Tiêu Thành Vân cầm ly rượu chủ động đứng lên: “Em chúc hai anh chị hạnh phúc!”

Hai ly rượu chạm vào nhau phát ra tiếng kêu trong trẻo, hai người một hơi uống hết rượu trong ly “Thành Vân” Hoàng Trường Minh mở miệng, nhìn nhìn vẻ mặt cứng nhắc không che được niềm vui của Hoàng Kiến Phong, trầm thấp cười một tiếng, nói: “Tôi có bàn bạc với bố, đợi sang năm mới sẽ đổi lại tên cho cậu!”

Mặc dù sau khi vơ cả mất, Hoàng Kiến Phong mới lấy vợ thứ hai, nhưng thân phận con riêng của Tiêu Thành Vân vẫn khá là mẫn cảm.

Họ chưa từng đối họ lần nào, năm đó Phạm Mỹ Lệ nhờ người làm hộ khẩu, bây giờ mới được anh đồng ý và vui vẻ tiếp nhận. Hai mẹ con Tiêu Thành Vân và Phạm Mỹ Lệ đều rất kích động, run rẩy nói: “Anh, cảm ơn anh!”

Bình luận

Truyện đang đọc