ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 2049

Lời kể vừa dứt, Trần Văn Sáng cũng ngay lập tức được đẩy vào trong phòng.

Giống hệt như lời chàng lính kia thuật lại, bắp đùi phải Trần Văn Sáng máu tươi đầm đìa. toàn bộ chiếc quần quân dụng cũng nhuốm đầy máu, chỉ liếc mắt nhìn qua thôi cũng đủ nhận thức được tính nghiêm trọng của vết thương này, chắc chắn không thể nào coi là nhẹ được.

Trần Văn Sáng vẫn một bộ mặt lạnh lùng chẳng có lấy chút biểu cảm như thế, dù cho bây giờ đang bị thương nặng đến vậy, lông mày anh ta cũng chẳng hề nhíu dù chỉ một chút. Chỉ cần một người cấp dưới đỡ lấy mình, lúc đi bộ vào đây dù cho có tập tễnh thì khí chất vẫn mạnh mẽ như bao lần.

Lý Lan Hoa nhanh chóng cầm lấy hộp sơ cứu, tỏ ý bảo anh ta hãy nằm lên giường.

Giường bệnh trong khu vực này chỉ toàn là giường đơn cỡ nhỏ làm bằng sắt, cấp dưới chỉ đành đợi Trần Văn Sáng năm xuống.

Lý Lan Hoa kéo lấy một chiếc ghế, ngồi xuống bên cạnh.

Cầm kéo cắt quần anh ta, một lượng máu lớn tức khắc tràn ra ồ ạt, cô ấy vội vã dùng băng gạc sạch sẽ đè ép mạch máu chỗ vết thương.

Vết thương quá sâu, sâu thêm hai, ba centimet nữa là lộ cả xương rồi!

Lý Lan Hoa hít một ngụm khí lạnh toát.

Nhập ngũ nhiều năm như thế, Trần Văn Sáng cảm thấy chuyện bị thương đã là việc thường như cơm bữa, cũng chẳng mấy để ý đến. Huống chỉ, trong hành động cứu viện lần này chỉ có mình anh ta bị thương, hai mẹ con kia được cứu lấy thành công, lành lặn.

Có điều, nhìn thấy máu tươi tuôn trào không ngớt như vậy, nhỏ xuống đất từng giọt loang lổ rất lớn, anh ta chau mày: “Lan Hoa, để người khác đến xử lý cli5 “Không cần, cháu làm được!”

Lý Lan Hoa không hề lay chuyển.

Những nhân viên y tế khác không ai nhàn rồi cả, ai nấy đều có vết thương đang chờ họ xử lý. Hơn nữa, vết thương của anh ấy quá sâu, phải nắm chắc thời gian để cầm máu mới được!

Lý Lan Hoa cúi người, biểu cảm trên mặt là một vẻ chăm chú và nghiêm túc.

Sau mấy phút bận rộn xử lý, đến mức đầu mũi cô ấy đọng đầy mồ hôi lạnh, bấy giờ cô mới nhẹ nhõm một hơi: “Cháu đã giúp chú cầm máu rồi, vết thương cũng đã tiến hành khử độc. Có điều vì vết thương khá sâu nên cần phải tiến hành khâu lại!”

Trần Văn Sáng kinh ngạc nhìn cô ấy.

Lý Lan Hoa lại bổ sung thêm: “Cháu sợ kỹ thuật của mình không ổn lắm nên đã nhờ Quân Sơn gọi thầy tới rồi. Thầy sẽ giúp chú khâu lại, tránh sau này để lại vết sẹo lớn.”

“Không sao.”

Trần Văn Sáng không để ý vấn đề này.

Đối với một người lính mà nói, việc bị thương là chuyện thường ở huyện, trên người anh ta có không biết bao nhiêu vết sẹo nông sâu, lớn nhỏ đây.

Thật ra thì, kỹ thuật khâu vết thương của Lý Lan Hoa rất tốt.

Chỉ trong một học kỳ ngắn ngủi, cô ấy mỗi ngày sau khi kết thúc giờ học trên lớp lập tức tự giam mình suốt ngày trong ký túc, luyện tập kỹ năng khâu vết thương trên da heo. Cô quả thật rất nỗ lực, lại có thiên phú, khả năng khâu vá đứng hàng đầu. Giáo sư Trương Bình xem cô ấy là học trò mình tâm đắc nhất không phải không có lý do.

Trương Bình không chỉ khen cô ấy một lần, rằng cô ấy trời sinh nên học ngành y.

Chẳng qua chính cô ấy thấy không yên lòng, muốn nhờ thầy mình khâu lại cho anh ấy.

Bình luận

Truyện đang đọc