ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ



Hai giờ chiều, sảnh sân bay ồn ào.

Vẫn còn nhiều thời gian, chuyến bay quốc tế đến New York sẽ mất hơn một giờ, trong tầm mắt, Nguyễn Phong cầm vé máy bay và hộ chiếu đi về phía cô.

Nhận lấy rồi chia chúng ra xong, Lam Ngọc Anh nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cuối cùng cô đã quyết định quay trở lại New York cùng với hai cha con Nguyễn Phong.

Nên rất nhanh thôi, cô sẽ sớm rời thành phố, mặc dù cô chỉ còn một mình, nhưng cô đã sống ở đây rất nhiều năm, rời đi sẽ có rất nhiều luyến tiếc.

Ánh mắt Lam Ngọc Anh dần dần trở nên xuất thần, mơ hồ nghe thấy Nguyễn Phong bên cạnh đột nhiên nói gì đó.

“Tổng giám đốc Minh, thật là trùng hợp.

Hô hấp đừng lại, cô cứng đờ quay người lại.

Dáng người cao lớn vững chãi của Hoàng Trường Minh đứng cách cô vài bước, anh mặc một bộ âu phục màu đen phối với áo sơ mi trắng, cà vạt được thắt tỉ mỉ, chỉ có anh mới có thể mặc một bộ lễ phục bình thường đơn giản mà toát ra khí chất như thế, theo sau là Phan Duy.

Cô đột nhiên không thể dời ánh mắt.

Trong lòng tự nghĩ, cô có thể nhìn lại anh thêm vài lần nữa.

Sau khi bên kia gật đầu coi như đáp lại, Nguyễn Phong không khỏi hỏi: “Tổng giám đốc Minh, anh cũng đi công tác sao?” “Đến đón khách.” Hoàng Trường Minh nhàn nhạt nhếch môi.

Đôi mắt sâu thẳm quét qua khuôn mặt cô, hình ảnh hai người với đứa trẻ cạnh nhau quá chói mắt, thật giống như một gia đình ba người.


“Ồ, thì ra là vậy!” Nguyễn Phong gật đầu.

Phát thanh của sân bay bắt đầu nhắc nhở các chuyến bay quốc tế đến Mĩ sẽ cất cánh đúng giờ và đã bắt đầu chờ bay, những hành khách chưa kiểm tra an ninh nên nhanh chóng đến cửa kiểm tra an ninh sớm, nếu muộn cửa sẽ đóng “Xin lỗi tổng giám đốc Minh, chúng tôi phải đi rồi.” Nguyễn Phong nhìn đồng hồ đeo tay một cái, dắt con trai rời đi.

Đồng tử Hoàng Trường Minh thu lại: “Thượng lộ bình “Cảm ơn.

Nguyễn Phong cười đáp, liếc nhìn Lam Ngọc Anh, người không thay đổi sắc mặt từ khi Hoàng Trường Minh xuất hiện, anh ấy chủ động nói: “Ngọc Anh, em bất hòa với nhà họ HSo?”
Hoàng Trường Minh lại nhìn cô.

Tầm mắt hai người giao nhau, giống như là có thiên ngôn vạn ngữ nghẹn trong miệng.

Tay phải Lam Ngọc Anh lặng lẽ che bụng dưới, tìm về giọng nói của mình: “Hoàng Trường Minh, chúng tôi đi đây.”
Dư quang Hoàng Trường Minh không cách nào lơ là hai cha con kia “chúng tôi” kia đương nhiên là nói bọn họ.

“Hừm.” Yết hầu anh khẽ nhúc nhích.

Lam Ngọc Anh cầm hộ chiếu và vé máy bay, đi theo Nguyễn Phong và con trai đến cửa kiểm tra an ninh.

Hơi thở của hai người lướt qua nhau, cuối cùng lại đi ngược chiều nhau.

Thông báo của sân bay vẫn vang lên liên tục, nhắc nhở hành trình của hết chuyến bay này đến chuyến bay khác, từ cửa sổ kính sát đất nhìn ra, dường như có một chiếc máy bay vừa lướt qua trên bầu trời, để lại một vệt trắng trên đó.

Hai người vốn dĩ nói đến đón khách lại đứng ngồi không yên hơn hai giờ.

Phan Duy không biết đã nhìn đồng hồ bao nhiêu lần, cậu đành bước tới nhắc nhở ông chủ: “Tổng giám đốc Minh, cuộc họp sắp bắt đầu rồi.

Nếu anh không trở về, e rằng sẽ quá muộn”
Thật lâu sau, cuối cùng Hoàng Trường Minh mới có phản ứng.

Năm tháng sau, Los Angeles.

Một dáng người mảnh mai đi dọc theo con đường rợp bóng cây trong công viên.

Nếu chỉ nhìn từ phía sau, không thể nhìn ra cô đã mang thai được 7 tháng.

Cô đặt tay lên bụng, dịu dàng nở nụ cười.

Đi bộ trở lại khu chung cư thì cô thấy hai cha con đứng ở cửa, rõ ràng là đang đợi cô.

Lam Ngọc Anh không khỏi bước nhanh hơn chút, cười vui vẻ: “Anh Phong, anh đến rồi.

Sau khi rời Sài Gòn, cô đi máy bay từ New York đến thẳng Los Angeles, sống trong căn hộ trống mà Nguyễn Phong đã nói đến trước đây, nơi này quả thật rất thích hợp để dưỡng thai.

Hằng ngày cô đi dạo trong công viên, Nguyễn Phong và con trai vẫn sống ở New York, mỗi tháng sẽ dành chút thời gian sang đây thăm cô.


“Cô ơi, còn cháu nữa.” Cậu nhóc bị lơ là không vui chút nào.

“Đúng vậy, còn có Châu Châu của chúng ta nữa.”
Lúc này Lam Ngọc Anh không thể ôm được cậu nhóc, chỉ có thể vươn tay sờ đầu cậu: “Châu Châu hình như lại cao thêm rồi.” “Vì bây giờ cháu ăn được hai bát cơm đó.

Cậu nhóc tự hào nói.

Lam Ngọc Anh bật cười, dư quang vô tình nhìn thấy gì đó, không khỏi lập tức quay đầu nhìn về phía sau.

“Ngọc Anh, có chuyện gì vậy?” Nguyễn Phong vội vàng hỏi.

Lâm Ngọc Anh chăm chú quan sát một lúc, ngoài một chiếc xe đang chạy đến thì cũng chỉ có những đứa trẻ đang chơi đùa dưới bóng cây, cau mày lẩm bẩm nói: “Em luôn cảm thấy có người theo dõi mình.

Có vẻ như kể từ khi chuyển đến đây, cô đã từng có ảo giác như thế.

Hoặc do ở đất nước xa lạ không quen biết ai, xung quanh lại có quá ít người da vàng, khó tránh trong lòng sẽ sinh ra lo sợ và đề phòng.

“Vậy sao?”
Nguyễn Phong cau mày, anh nương theo tầm mắt cô nhìn về phía sau: “Em có muốn bảo cảnh sát không?
Lam Ngọc Anh cười lắc đầu: "Không sao.

Nơi này đông người mà, trị an xung quanh cũng tốt, chắc là do em mang thai nên nhạy cảm.

Đừng đứng đây mãi, chúng ta lên nhà thôi.” “Được, cẩn thận bậc thang đấy.

Nguyễn Phong nhẹ nhàng nói.

Dẫn hai cha con vào trong nhà, cùng họ trò chuyện được một lúc thì Lam Ngọc Anh đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, xả nước bồn cầu xong, cô bước ra thì cảm thấy lòng bàn chân trơn trượt, đột ngột ngã cả người ra đằng sau.

Muốn nắm lấy tay nắm cửa cũng không kịp.

cơn đau nhanh chóng ập đến.


“Anh Phong.”
Nguyễn Phong nghe thấy động tĩnh, vội vàng chạy tới.

Mở cửa phòng tắm ra, anh thấy cô nằm ngã dưới đất, co quắp đau đớn, hai tay ôm chặt lấy bụng, mặt trắng bệch, mồ hôi to như hạt đậu chảy ròng ròng trên trán.

Nguyễn Phong không dám chậm trễ, để con trai ngoan ngoãn ở nhà, bước tới bế cô lên rồi vội vàng đón xe đến bệnh viện.

Cuối cùng cũng đến bệnh viện, Lam Ngọc Anh đã nửa mê nửa tỉnh, được để lên băng ca đẩy vào phòng cấp cứu, bác sĩ và y tá cũng nhanh chóng tiến lên, vừa đi vào trong vừa kiểm tra: “Nguy rồi, nước ối vỡ, chắc là phải sinh non! “Mau chuẩn bị phòng mổ
Bên ngoài phòng cấp cứu, Nguyễn Phong lo lắng hỏi: “Bác sĩ, tình huống bây giờ sao rồi!” “Bây giờ đứa trẻ sắp sinh non, tình hình có chút nguy cấp!”
Bác sĩ đẩy kinh nói: “Nhưng đừng lo lắng, chúng tôi đang chuẩn bị cho vợ anh sinh mổ.

Nguyễn Phong biết bác sĩ đã hiểu lầm, nhưng giải thích hay không không quan trọng, anh chỉ hỏi đi hỏi lại bác sĩ.

Lúc này Lam Ngọc Anh lại bị đẩy ra, y tá đã thay quần áo cho cô xong, chuẩn bị vào phòng mổ.

Nguyễn Phong vội vàng bước tới, nhìn thấy cô đang vất vả đưa tay lên: “Anh Phong.

Có thể là bởi vì đau quá nên tóc hai bên thái dương ướt nhẹp dính vào mặt cô, đôi môi trắng bệch không ngừng run rẩy, giọng nói rất nhỏ, Nguyễn Phong cúi người về phía trước mới có thể nghe được tiếng của cô.

“Điện thoại? Em muốn gọi điện thoại sao?”
Thấy cô gật đầu, Nguyễn Phong vội vàng lấy điện thoại ra.

Y tá cau mày thúc giục: "Muốn gọi thì gọi nhanh lên, còn phải lập tức vào phòng mổ!”.


Bình luận

Truyện đang đọc