ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ



**********
“Anh nói cái gì?”
Lam Ngọc Anh không hiểu nhìn anh.

Đôi môi mỏng của Hoàng Trường Minh chỉ cách cô vài cm, đôi môi chuyển động, hơi thở phả ra: “Ha, từ sau khi cô nhặt được Đậu Đậu đi lạc ở sân bay, cô bắt đầu tiếp cận nó, để nó thích cô, thích dính vào cô, rồi lại âm thầm hỏi các nhân viên Hoàng thị về tình hình hôn nhân của tôi.

Cố gắng như vậy, không phải là tìm cơ hội tiếp cận tôi sao?” "Bop."
Lam Ngọc Anh giơ tay lên.

Có lẽ là do đêm khuya yên tĩnh nên âm thanh rất rõ ràng.

Mới bắt nghe cô còn mờ mịt không hiểu, nhưng khi anh nói xong thì trong lòng cô nổi lên cơn tức giận.

Cho dù cô biết bây giờ anh đang mất trí nhớ, không nhớ mình nữa, nhưng cô vẫn rất tức giận khi mà mình bị oan, cho nên mới không suy nghĩ mà động tay.

Khoảnh khắc để tay xuống, Lam Ngọc Anh cũng rất ngạc nhiên, trước đây có không bao giờ dám làm như vậy.

Gương mặt Hoàng Trường Minh hơi quay sang trái, nhíu mày.

Hít một hơi sâu, Lam Ngọc Anh ngẩng gương mặt có chút tái nhợt lên, đối diện với ánh mắt sâu thẳm của anh: “Tôi thấy anh cũng không uống nhiều lắm, cho nên cái tát này, coi như là do anh khinh bạc tôi.” “Vừa rồi anh...!
Cô nói đến đây rồi dừng lại, khuôn mặt có chút nóng, chỉ biết nghiến răng mới nói tiếp được: “Hôn tôi hai lần...!mà tôi chỉ đánh anh một cái, quá có lợi cho anh rồi.

Tôi sẽ coi như không xảy ra chuyện gì.

Anh Minh, mong anh nên tự trọng.”
Sau khi nói nhanh, cô thoát ra khỏi vòng ta anh, né sang bên cạnh hai bước.

Sau đó, quay đầu chạy vào khu chung cư, cuối cùng dứt khoát chạy nhanh vào.

Hoàng Trường Minh khẽ ấn đầu lưỡi vào mặt phải của mình.

Mặc dù âm thanh nghe rất to, nhưng cô không dùng lực nhiều lắm.

Khi mới đánh lên mặt có chút đau, sau đó chỉ lưu lại cảm giác hơi tê tê.

Khi cơn gió đêm phảng phất thổi qua, không hiểu sao, cảm giác tê tê đó lại lan vào trong tim.


Hoàng Trường Minh nhíu mày, liếc qua cửa kính ô tô thấy con trai vẫn đang ngủ say.

Lại nhìn về hướng cô vừa biến mất kia, ánh mắt sâu thẳm.

Buổi trưa, tại nhà hàng Tây.

Sau khi Trương Tiểu Du kéo Lam Ngọc Anh đi vào, thấy trong sảnh lớn không còn bàn trống nữa liền thấp giọng nói: “Trời ơi, sao đông vậy!” “Cá nhỏ, mình thấy ở đây khá đắt, chúng ta không cần thiết phải ăn ở đây đâu.” Lam Ngọc Anh nhìn cách bày trí của nhà hàng do dự nói.

"Ai da không sao.

Cậu đừng lo lắng, tớ được bạn tặng cho hai phiếu giảm giá, thật ra cũng không đắt lắm.” Trương Tiểu Du chớp mắt nhìn cô, rồi giơ tay gọi phục vụ, hỏi xem còn bàn trống không.

Phục vụ nói giờ không còn bàn trống, có điều bảo bọn họ đợi một chút, vừa mới có khách thanh toán.

Đợi được hai ba phút, thì thấy có một số khách xách túi đi về, phục vụ cũng nhanh chóng dọn dẹp, mời bọn họ ngồi vào bàn.

Lúc bước vào sảnh lớn, Lam Ngọc Anh đột nhiên dừng bước, kéo tay bạn thân đi phía trước: “Cá nhỏ, hay là hôm khác chúng ta đến ăn nhé? Tớ thấy ở đường đối diện có một quán đồ nướng khá ngon.” “Sao vậy? Không phải là có chỗ rồi sao.

Trương Tiểu
Du khó hiểu.

Lam Ngọc Anh mím môi, chỉ vào một vị trí gần cửa sổ.

Trương Tiểu Du nhìn sang, lập tức hiểu ra, bàn đó có ba bốn người phụ nữ, xem ra đều là con gái nhà giàu, trong số đó người bắt mắt nhất chính là Lê Tuyết Trinh.

Trương Tiểu Du nhanh chóng gật đầu: “Được, tớ cũng cảm thấy nhà hàng tây ăn không thể no bụng được.

Hai người ngầm đồng ý, sau khi nói với phục vụ một tiếng thì bước ra ngoài.

Trên bàn ăn, Lê Tuyết Trinh đặt dao nĩa trên tay xuống, uyển chuyển cầm ly rượu đỏ bên cạnh lên, vừa đưa lên miệng thì có người nói: “Tuyết Trinh, vòng tay của cô là bản giới hạn của Cartier đúng không?” “Ừm.” Cô ta gật đầu mỉm cười.

“Trời ơi.

Người đối diện đột nhiên hô nhỏ lên: “Nghe nói trên cả thế giới chỉ có hai mươi mấy mẫu, rất nhiều người nổi tiếng đeo.


Trước kia tôi cũng muốn mua, nhưng căn bản không mua được.

Đúng rồi Tuyết Trinh, tôi nghe nói cô đã vào Lê thị rồi hả?”
Lê Tuyết Trinh cười nhẹ: “Đúng vậy, bố tôi bảo tôi vào công ty làm quen một chút, nhưng cũng không phải chức vụ gì lớn, bắt đầu từ đầu thôi.” “Ai mà không biết năng lực của cô chứ, đã đạt được bằng tiến sĩ ở nước ngoài rồi, đây rõ ràng là bố cô muốn giao doanh nghiệp của gia tộc lại cho cô.

“Tuyết Trinh, chúng tôi thật ngưỡng mộ cô.

Sinh ra đã là cô con gái nhà giàu, còn có chồng chưa cưới xuất sắc như tổng giám đốc Minh, có thể nói tốt cả đường sự nghiệp và tình cảm.

Đúng là người thành đạt trong cuộc sống, hơn nữa hai người cũng rất hợp nhau.

Hai người kia cũng chen vào, hết lời khen ngợi.

Lê Tuyết Trinh càng cười sâu hơn, lộ ra hai má lúm đồng tiền, cô ta thích nghe người khác đặt mình với Hoàng Trường Minh ở với nhau.

Nhấp một ngụm rượu, lại nghe thấy câu hỏi: “Tuyết Trinh, lễ đính hôn của cô và tổng giám đốc Minh cũng qua lâu rồi, khi nào định tổ chức hôn lễ vậy? Đến lúc đó, đừng quên mời chúng tôi đến uống rượu mình đấy.

“Vẫn chưa.

Nụ cười trên mặt Lê Tuyết Trinh không đổi: “Hiện tại tôi và Trường Minh đều không vội.

Bàn tay cầm ly rượu đỏ đang âm thầm siết chặt.

Cô ta đã rất nhiều lập đề cập đến chuyện kết hôn, nhưng phản ứng của Hoàng Trường Minh luôn thản nhiên.

Hai ngày trước ở Hoàng thị, cô ta thậm chí còn mang cả bố mình ra nói, nhưng vẫn không có hiệu quả gì.

“Ha ha, cũng đúng, dù sao thì cuối cùng hai người cũng sẽ kết hôn, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Câu nói cuối cùng dường như rất hợp với tâm ý của Lê Tuyết Trinh.

Cô ta cũng luôn có lòng tin rằng chắc chắn mình sẽ gả cho Hoàng Trường Minh, ưu nhã nâng ly: “Yên tâm, nhất định sẽ mời các cô
Khóe mắt cô ta vô tình liếc ra ngoài cửa sổ, động tác uống rượu của cô ta đông cứng lại.

Bóng người vừa băng qua đường kia rất quen thuộc, không thể nhìn nhầm được.


Lam Ngọc Anh?
Không phải ra nước ngoài rồi sao, sao còn trở về chứ.

"Tong tong tong."
Sau khi hai người ăn thịt nướng xong, toàn thân đều đầy mùi khỏi.

Lam Ngọc Anh vừa trở về phòng đã thay quần áo ở nhà, mơ hồ nghe thấy có âm thanh vang lên, sau đó thì nghe thấy Trương Tiểu Du đang thu chăn phơi ngoài ban công hét to: “Ngọc Anh, hình như có người gõ cửa.

“Tớ ra mở.

Cô vội nói.

Chỉ là có chút kỳ quái, cảm thấy tiếng gõ cửa này có chút khác.

Khi đến cửa, Lam Ngọc Anh nhìn ra ngoài bằng mắt mèo, sau khi nghi hoặc mở cửa ra, không thấy ai thì một tiếng, hoài nghi có phải là mình nghe nhầm rồi không "Ngọc Anh
Một giọng nói mềm mại vang lên.

Lâm Ngọc Anh cúi đầu xuống thấy bánh bao nhỏ đang ôm chân mình.

Cô ngơ ngác.

“Đậu Đậu, sao lại là cháu?
Đôi mắt to đen láy của bánh bao nhỏ sáng lên, mím miệng nhỏ trông như đang xấu hổ.

“Cháu tự chạy đến đây sao?” Lam Ngọc Anh nhìn phía sau cậu bé, lo lắng hỏi.

Bánh bao nhỏ lắc đầu, cười nói: “Thím Lý đưa bảo bảo “Không phải đến, nhìn thấy cháu đến cửa rồi mới về.

Lam Ngọc Anh nghe xong, lúc này mới hiểu ra là như thế nào.

Nhưng cô vẫn rất ngạc nhiên, giống như lần trước ở khách sạn, lúc đó Hoàng Trường Minh chỉ đưa cô về một lần, bánh bao nhỏ có thể nhớ được địa chỉ mà tìm đến, không thể không nói, tuổi trẻ thông minh.

Có điều nhớ về chuyện tối qua, tâm trạng của Lam Ngọc Anh khi đối mặt với bánh bao nhỏ có chút phức tạp.

Khi đang do dự không biết có nên cự tuyệt để cậu ở bên ngoài hay không, bánh bao nhỏ đã đi vào trong, nhanh chóng lấy một đôi dép từ tủ giày đặt xuống đất, sau đó gọi cô: “Ngọc Anh,
Đối mặt với đôi mắt to tròn đó, cô thở dài, đóng cửa rồi ngồi xổm xuống.

Cởi đôi giày thể thao nhỏ ra khỏi chân cậu, xô dép vào.

Sau khi thấy cô thực hiện xong những động tác ấy mặt bánh bao nhỏ đỏ bừng, rồi đưa bàn tay bé nhỏ ra cho
Lam Ngọc Anh nghe thấy tiếng thở dài từ trong đầy lòng mình, bất đắc dĩ đi đến năm lấy bàn tay bé nhỏ mềm mại kia, đi vào trong phòng khách.


Trương Tiểu Du cầm chăn từ ngoài ban công vào, sau khi nhìn thấy thì kinh ngạc: “A, sao cậu chủ nhỏ này lại chạy đến đây rồi?”
Lam Ngọc Anh giang tay, biểu thị mình cũng không biết.

Ngồi trên ghế sô pha, bánh bao nhỏ tự động leo lên ngồi cạnh cô, áp gương mặt và đôi tay nhỏ nhắn vào cô.

Lam Ngọc Anh ôm bánh bao nhỏ vào lòng, mặt đối mặt, suy nghĩ nhiều lần, giọng điệu đấu tranh nói: “Đậu Đậu, cháu không thể lúc nào cũng đến tìm cô, hoặc là chạy đến đây mãi như thế này được
Bánh bao nhỏ nghe xong, mặt nhỏ gục xuống, biểu tình như muốn khóc.

“Bảo bảo làm gì sai sao?”
Không phải cậu bé làm sai, mà là ba cậu bé.

Đối diện với ánh mắt đáng thương của bánh bao nhỏ, tim Lam Ngọc Anh khẽ thắt lại.

Nửa đêm qua cô không ngủ được vì những lời nói của Hoàng Trường Minh, cô không muốn anh nghĩ rằng cô lợi dụng con trai anh để tiếp cận anh.

Trương Tiểu Du đi từ phòng ngủ ra, thấy cô còn đang vướng mắc và bất lực, liền ngồi xuống: “Cô nói này cậu chủ nhỏ nhà họ Hoàng, sao cháu cứ quấy rầy cô Ngọc Anh vậy? Mẹ cháu đầu, sao không ở bên cháu?" “Thật sự tớ vẫn luôn rất tò mò.

Trương Tiểu Du tiếp tục nói nhỏ: “Theo như tớ biết, Lê Tuyết Trinh không hề sinh con, cho nên mẹ của nó không thể nào là cô ta.

Hơn nữa, nếu như là cô ta sinh, không phải có ta và tổng giám đốc Minh nên sớm kết hôn rồi sao? Cho nên, rốt cuộc mẹ của cậu chủ nhỏ này là ai đây?” Lam Ngọc Anh nghe vậy, cũng nhìn về phía bánh bao nhỏ, chỉ thấy cậu đang mím môi.

Cô cùng cho rằng chuyện này không hề liên quan đến Lê Tuyết Trinh, cho dù nhìn như thế nào, cũng không thấy có nét nào giống nhau.

Không biết vì sao, cô luôn chắc chắn điều này, không phải là cô không tò mò, chỉ là không cần phải biết mẹ cậu là ai, tình một đêm cũng được, hay là người tình bên ngoài.

Dù sao cũng đều là con của Hoàng Trường Minh.

Hoàng Trường Minh có con trai, là chuyện không thể chối cãi.

Bánh bao nhỏ đột nhiên bò xuống sô pha, chạy đến cửa sổ.

Ở đây không giống với cửa sổ sát sàn của biệt thự, thân hình bé nhỏ của cậu chỉ có thể hướng mặt vào tường, tựa đầu vào đó, giống như một cây mạ nhỏ.

“Đậu Đậu?”
Lam Ngọc Anh đứng dậy đi qua.

Nhìn thấy bánh bao nhỏ chỉ để lại một tấm lưng, cô lo lắng lại gần: “Đậu Đậu, cháu sao vậy?”
Vẫn không trả lời, Lam Ngọc Anh chỉ đành phải ôm lấy bờ vai nhỏ của cậu, kiên nhẫn hỏi.

Một lúc lâu sau, bánh bao nhỏ liếc nhìn cô một cái, rồi lại cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói: “Bảo bảo không có mẹ.


Bình luận

Truyện đang đọc