ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 1691

Trương Tiểu Du âm thầm nuốt nước bọt, tuy vẻ mặt bình tĩnh nhưng nội tâm cũng dần có chút xáo trộn Chính đội cứu hộ kia đã phá vỡ sự im lặng của hai người, họ đã tìm thấy tất cả những người sống sót và sẵn sàng xuống núi ngay lập tức, ngược lại, nếu bạn ở lại lâu hơn, rất có thể xảy ra nguy hiểm thứ hai.

Trương Tiểu Du và Trần Phong Sinh cũng theo mọi người xuống núi.

Hai người đi cạnh nhau ở vị trí chính giữa, đường lên núi khi đi xuống núi sẽ tương đối khó đi hơn.

Trương Tiểu Du bước từng bước rất cẩn thận, khi sắp đến chân núi cô va phải một tảng đá bên hông loạng choạng suýt ngã lúc này bên cạnh đột nhiên có một cánh tay mạnh mẽ duỗi ra đỡ cô.

“Chậm một chút!”

Trần Phong Sinh nhíu mày, cất giọng nhắc nhở cô.

Trương Tiểu Du mượn sức mạnh của anh để đứng vững “Ừm, cảm ơn”

Lời cảm ơn cuối cùng còn chưa kịp phát ra thì đột nhiên vang lên một tiếng động lạ, hình như lại nghe thấy có người kêu “Cẩn thận”, cô còn tưởng rẳng dư chấn lại đến, trong tiềm thức muốn ôm đầu ngồi xổm xuống.

Nhưng trước khi cô ngồi xổm xuống, Trần Phong Sinh đột nhiên mạnh mẽ túm lấy cô rồi lăn sang một bên.

Trương Tiểu Du chưa kịp phản ứng đã bị Trần Phong Sinh ôm đầu và eo cô ngã xuống bãi cỏ, ngay khi cô vừa mở miệng thì đã có một cây to đập thẳng xuống chỗ cô vừa đứng tạo ra một âm thanh lớn.

Sau đó, cô nhận ra răng đó không phải là dư chấn mà là cây đổ.

Đáng lẽ phải do trận động đất trước và dư chấn lần lượt gây ra, khi cô vừa đi ngang qua thì không may bị vỡ và ngã xuống.

Trương Tiểu Du không thôi hoảng sợ, thở hổn hến, Trần phong Sinh đã đứng lên quỳ một gối xuống trong mắt đây vẻ quan tâm hỏi “Cá Vàng nhỏ, em không sao chứ?”

“Em không sao, nhưng cũng mạy là anh phản ứng nhanh!” Cô lắc đầu, được anh đỡ đứng lên.

Lần thứ hai quay lại nhìn chỗ thân cây bị ngã đó Trương Tiểu Du nuốt nước bọt nhưng khi thụ lại ánh mắt lại có chút đỏ lên “Cầm thú, tại sao ngón tay của anh lại chảy máu?” Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Trần Phong Sinh nghe vậy liền giơ ngón tay áp út bên phải lên xem liền thấy có giọt máu ứa ra Anh lắc lắc, thản nhiên nắm lấy một chiếc lá lau lên đó “Không thành vấn đề, anh sơ ý làm xước ngón tay khi anh đang xịt thuốc cho bệnh nhân trước khi lên núi!”

Lúc đó, khi anh nghe cô bé da đen nói răng cô đã lên núi. Mặc dù đang treo bình truyền dịch cho vị quân nhân kia nhưng vì vội vội vàng vàng nên đã không chính xác làm bản thân cũng bị trầy tay, chỉ là anh không nghĩ tới chảy máu nhiều như vậy.

Theo dõi hành động của anh, Trương Tiếu Du nhận thấy phạm vi cử động của anh ta dường như hơi cứng ngắc.

Nhìn qua cô thấy ống tay áo bên phải của anh bị xé rách, bắp thịt lộ ra có chút bầm tím, cô không khỏi nói thầm: ”A, hình như cánh tay của anh cũng bị thương!”

Nhìn dáng vẻ này có vẻ như đó là do bàn tay đã kéo cô và té xuống đất khi cây lớn đổ xuống, Mặc dù cô bị ngã trên bãi cỏ nhưng có rất nhiều đá trong đó, ngoại trừ một chút sợ hãi thì cô không bị thương nhiều “Không sao đâu!” Trần Phong Sinh mỉm cười Trương Tiếu Du mở miệng nhưng cuối cùng vẫn là không nói gì.

Cuối cùng sau khoảng 2 đến ba phút thì cũng đã xuống núi thành công, trong lúc đang đợi binh linh ở mặt đất di chuyển người đi cấp cứu bỗng nhiên mặt đất lại rung chuyển lần nữa.

Nhìn trong đám đông thì thấy Thanh Tuyền hổn hển chạy đến, Trương Tiểu Du vội vàng bước tới đón cô.

“Cảm ơn trời, chị Tiểu Du, chị không sao chứ!” Thanh tuyền vội vàng chạy đến ôm lấy cô, vội vàng hỏi.

“Chị không sao!” Trương Tiểu Du cười nói “Làm em sợ chết khiếp! Nghe nói chị đã đi theo đội cứu hộ lên núi làm em lo lắng quá chừng. Vừa rồi trên núi lại có một trận lở đất nữa càng thêm nhiều nguy hiểm!”. Thanh Tuyền càng nói càng kích động, nghĩ lại cũng thấy sợ, cô lắc đầu, vỗ ngực nói:“Cũng may là không có chuyện gì, nếu không đến lúc báo cáo em cũng không biết phải giải thích như nào”.

Bình luận

Truyện đang đọc