ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 1639

Trần Phong Sinh trong mắt hiện lên một tia u ám, cũng giống như đang bị ép, giọng trầm thấp: “Nếu anh không cho phép em đi thì hôm nay không thể để cho em ra khỏi cửa này!”

“Ha, Phong Sinh thật sự lợi hại nhaf’ Trương Tiểu Du chế nhạo cười lớn, tông giọng nâng cao, cố ý hỏi vặn ngược lại anh: “Vậy em cũng ra khách sạn ở nhé? Hay em cũng xin lệnh cấm nhé?”

Trần Phong Sinh thật sự không muốn nổi giận, chỉ là muốn giữ cô ở lại, mi mắt thần sắc bất lực: ” Tóm lại anh sẽ không để cho em đi đâu hết Trương Tiểu Du nghiến răng nhìn anh chãm chăm.

Hai người một ở phòng ngủ một ở phòng khác, giãng co suy nghĩ rồi lại bế tắc.

Trương Tiểu Du không đẩy được anh ra nhưng vali trong tay cô cũng liền hất sang một bên, vứt vào ngăn tủ.

‘Vốn dĩ cái vali này cũng không được khóa chặt, đồ đạc ở trong văng tung tóe, nhìn rất lộn xộn. Lúc này chiếc bình trên ngăn tủ cũng bị va đập, vỡ vụn xuống sàn.

Trần Phong Sinh thấy vậy liền vội vã bước tới, kịp thời đem cô kéo ra chỗ khác, gần như hạ thấp giọng điệu: “Em bây giờ đang rất kích động, anh biết là do lỗi của anh nhưng mà bà xã à, em cũng nên suy nghĩ cho đứa bé trong bụng của chúng ta chứ!”

Anh vừa nói, bàn tay đã bao phủ lấy bụng dưới của cô.

Nhiệt độ cơ thể truyền tới xuyên qua một lớp quần áo, Trương Tiểu Du có chút kích động.

Cô căn khóe môi, vẻ mặt hơi ngưng trọng, bàn tay đang chặt đột nhiên buông lỏng rất nhiều, cả lồng ngực thăng trầm cũng chậm lại.

Trần Phong Sinh thuận lại nắm lấy vai cô, nghiêng người với đôi mắt đào hoa nhìn chãm chẳm cô, giọng nói trâm thấp muốn xoa dịu cô: “Còn nữa, em nếu trong tình huống như vậy đường đột trở về thị trấn, cũng không phải để cho cô và chú lo lắng sao? “

“..* Trương Tiểu Du cau mày.

Quả thật, nếu cô đột ngột xách vali trở về, hai vị phụ huynh trong gia đình nhất định sẽ rất lo lắng, cho dù cô cố gắng che đậy cũng sẽ khiến họ nghĩ lung tung. Cô lại không muốn để bố mẹ vì mình mà hao tổn tinh thần…

Trương Tiểu Du nhảm mắt lại, hất bàn tay to của anh ra một cách yếu ớt, thay vì xách chiếc vali, cô bước trở lại chiếc giường lớn, ngồi quay lưng lại phía anh.

Trần Phong Sinh tạm thời thở phào nhẹ nhõm khi thấy cô không còn đòi trở lại thị trấn nữa.

Anh đứng dậy mang va li dưới đất dựng lên rồi lần lượt treo quần áo vào tủ Toàn bộ quá trình Trương Tiểu Du không hề kêu một tiếng ngăn anh lại, thậm chí còn không thèm liếc nhìn anh một cái.

Sau khi Trần Phong Sinh thu xếp xong mọi việc, anh lấy một cốc nước ấm từ trong phòng ăn đặt lên tủ đầu giường. Thấy cô vẫn như cũ không có ý định quan tâm đến mình, thậm chí còn né tránh cả hướng anh bước lại gần. Anh khẽ mở miệng: “Cá vàng nhỏ, uống chút nước đi! “

“Cút ra.

Trương Tiểu Du cụp mắt xuống, thấp giọng thốt ra hai chữ.

Sau khi Trần Phong Sinh im lặng hai giây, liền đứng thẳng người đi ra khỏi phòng.

Trên cửa phòng ngủ, Trương Tiểu Du yếu ớt nhắm mắt lại, tâm tình giống như chìm vào đáy hồ, lạnh lẽo, phiền muộn.

Đôi mắt đào hoa của Trần Phong Sinh ngưng tụ trên ô cửa một hồi lâu, anh lấy điện thoại di động trong túi ra, sau khi đường dây được kết nối, anh giơ tay day day mi tâm: “Này, anh hai, Giang hồ cấp cứu!”

Sắc trời đần dần hạ xuống, bầu trời đêm ngoài cửa sổ cũng đã có ba hai ngôi sao treo lơ lửng.

Trương Tiểu Du nắm nghiêng trên giường lớn, nghe thấy tiếng mở cửa phía sau, toàn bộ sống lưng lập tức cứng đờ, hai tay đặt trên gối nằm chặt một cái, có chút mâu thuẫn. Nhưng người bước vào không phải là dáng người cao lớn mà là một bóng dáng bé nhỏ.

“Cô Cá nhỏ!”

Giọng nói ngọt ngào trẻ thơ vang lên cùng tiếng cười trong như tiếng chuông.

Trương Tiểu Du nhìn Linh Nhi nhỏ bé chạy tới bên giường, ngẩng đầu nhìn đứa bé đang híp mắt nhìn mình cười, kinh ngạc nói: ”… Linh Nhĩ?”

Cô nhanh chóng ngồi dậy khỏi giường, ngẩng đầu lên lần nữa, lại thấy Tô Yến đi vào cùng con gái, cô ấy chớp mắt, có chút không kịp phản ứng.

Bình luận

Truyện đang đọc