ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 1807

Cô mỉm cười lắc đầu, vừa sắp xếp ngay ngắn đôi giày nhỏ bị bạn nhỏ vứt lung tung, cô hoàn toàn chú ý lên người cậu học trò nhỏ, không hề phát hiện cửa chống trộm chưa được đóng chặt lại hoàn toàn, để lại một khe hở nhỏ.

Trần Phong Sinh thì đặt những túi đồ đã mua trên bàn ăn, nhíu mày nhìn thắng nhóc đang nhảy nhót trên ghế sofa.

Các tấm gối tựa lưng vốn được xếp ngay ngắn trên ghế sofa, giờ đã năm vương vãi lộn xn trên sàn, những đồ vật mà cậu bé có thể với tới đều không tránh khỏi kết cục như các tấm gối tựa, chỉ trong vài phút ngắn ngủi, phòng khách đã trở thành một bãi chiến trường vô phương cứu chữa, suýt chút nữa cậu nhóc đã lật tung cả mái nhà lên Người đàn ông nhỏ này thật sự quá nghịch ngợm, do vậy Trần Phong Sinh mới một mực chỉ muốn sinh con gái.

Cái suy nghĩ này chợt lóe lên trong bộ não xuất chúng của anh chàng bác sĩ, khuôn mặt Trần Phong Sinh trở nên cứng đờ.

Cô để ý đến sự biến đổi trên khuôn mặt người đàn ông của mình, sự biến đổi liên tục khiến cô không thể không quan tâm đến tâm tình của Trần Phong Sinh: “Cầm thú, anh làm sao thế?”

“ Không có gì”Trần Phong Sinh lại nhếch môi.

“Có chó nó mới tin anh bình thường” Cô bày ra vẻ mặt một chút cũng không tin lời tên cầm thú này nói Nhìn cô nhăn mặt nhìn mình chấm chẳm, Trần Phong Sinh thở dài, ánh sáng nơi đôi mắt hoa anh đào ánh có lúc sâu thăm thẳm, nhưng lại có khi ánh mắt lại chuyển màu u ám, như hiện tượng sao bãng xuất hiện. Sau sự im lặng trong chốc lát, Trần Phong Sinh mới cất tiếng “Anh nghĩ về đứa con ấy của chúng ta”

Trương Tiểu Du nghe được những lời của anh cũng trở nên im lặng.

Đứa bé kia.

Từng tồn tại một thời gian ngắn ngủi trong cơ thể cô ấy, lại ngoài ý muốn mà bị sẩy mất. Đó chính là nôi đau của hai người họ.

Đột ngột bị anh đề cập đến như vậy, không khí khó tránh khỏi trở nên có chút áp lực, chỉ có cậu nhóc nhỏ đang ngồi trên đệm sô pha giữ vẻ mặt khờ dại ngây thơ.

Môi mỏng Trần Phong Sinh khẽ nhếch lên, độ cung có phần châm chọc mà rầu fĩ: “Cá vàng nhỏ, bây giờ anh là người mắc AIDS, trên người mang theo mầm mống bệnh độc. Trừ việc không có cách nào có thể “ở” với em, thậm chí chúng ta sau này cũng không thể có con lại được nữa!” Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Trương Tiểu Du vẫn không sợ bị anh lây bệnh.

Sự kiên định kia của cô ấy, Trần Phong Sinh không phải không biết, chỉ là anh không dám mạo hiểm. Tuy nhiên, có một điều có thể chắc chắn rẵng, chính là chuyện bọn họ sẽ không có con lại được nữa.

Nếu thật sự sinh con ra có mang theo mầm bệnh HIV, không ai cho phép chuyện như vậy có thể xảy ra.

Trương Tiếu Du tự nhiên cũng hiểu điều này: “Như vậy thì đã sao”

Cô ấy không quan tâm, đau khổ mà nói, hai tay ôm lấy bả vai, khẽ ngẩng căm lên đón lấy tầm mắt của anh, làm bộ như mất hứng mà chất vấn: “Cầm thú, tuy là chúng ta không thể có con nữa, nhưng có em rồi, anh còn thấy chưa đủ sao?”

U ám trong mắt Trần Phong Sinh giảm xuống, một tia ấm áp chảy qua: “Đủ rồi!”

Tuy là không có đứa nhỏ thì thấy đáng tiếc thật, nhưng so với một góc của cô, vẫn là cô quan trọng hơn. Nếu có thể được ở bên cô, dù là cả đời không có.

con được, anh cũng nguyện lòng!

“Chuyện con cái, đây là lần cuối cùng, sau này chúng ta đừng nhắc đến nữa!” Trương Tiểu Du đi qua đó, muốn dựa sát vào, vùi vào trong lòng anh ta.

Chỉ là, nhớ ra hiện tại trong phòng không chỉ có hai người họ, trên sô pha vẫn còn học trò của mình, cô ấy cũng chỉ đổi lại, sang nắm lấy bàn tay to của anh.

Trần Phong Sinh cũng không hề kìm chế, áp thẳng môi lên môi cô ấy “Được!”

Tuy cũng chỉ là lướt qua, càng không có sâu hay triền miên. Nhưng dù sao ở trước mặt “mầm non của Tổ quốc”, Trương Tiểu Du vẫn có hơi thẹn thùng, vội đẩy anh ra, cả gương mặt đỏ lên.

Bình luận

Truyện đang đọc