ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 1793

Do dự trong hai giây, anh hơi gập lòng bàn tay lắc lại Trong bữa tiệc, chị cả trở về lấy rượu ủ trong nhà, không khí luôn sôi động mang một cảm giác tự nhiên vốn có, khiến lòng người bất giác thư thái.

Ánh mắt Trương Tiểu Du nhìn theo vò rượu đỏ đặt ở góc bàn, khóe mắt chảy dài.

Lông mi run lên, cô nghiêng đầu nhìn Trương Bân đứng dậy đi vào chỗ sâu trong sân nghe điện thoại, sau đó nhìn Trần Phong Sinh đang bị chị cả giữ chặt nói chuyện, nhân cơ hội đó lặng lẽ rời đi.

Trương Tiểu Du đứng ôm vai ở đó, vừa nhìn thấy người bên kia đặt điện thoại xuống, cô lập tức nói to: “Thầy Trương!”

Trương Bân quay lại khi nghe thấy tiếng cô, bối rối hỏi: “Cô Trương, có chuyện gì vậy?”

Trương Tiểu Du bước tới gần anh, đứng rất gần rồi cầm lấy ngón tay anh, khi đối phương tiến lại gần, cô nhướng mày bí hiểm: “Anh giúp em với!”

“Hả?” Trương Bân có chút sững sờ.

Trương Tiểu Du lập tức ghé tai anh, nhỏ giọng nói gì đó.

‘Vẻ mặt của Trương Bân đột nhiên khó lường, chuyển từ ngạc nhiên sang do dự, xấu hổ nhìn cô: “Chuyện này … không ổn lắm đâu!”

“Không sao đâu!” Trương Tiểu Du vỗ vỗ vai anh.

Nhìn người phía sau đang ngồi đó vẫn còn đứng thẳng, cô xoa xoa hai bàn tay và nhe răng cười.

Không tin em không thể hạ gục anh trong đêm nay!

Hai người trở lại bàn ăn, cô vừa ngồi xuống, Trần Phong Sinh liền giả bộ không để ý nhìn cô: “Vừa rồi em nói chuyện gì với anh ta ở đẳng kia?”

“Nói chuyện phiếm thôi!” Trương Tiểu Du kẹp một miếng thịt bò đây mùi thơm còn nóng cho vào miệng, “Chỉ nói chuyện phiếm?” Trần Phong Sinh nhíu mày.

Vừa rồi chị cả bưng một bát canh nội tạng bò nóng hổi đưa cho anh, anh nói mấy câu cảm ơn liên tục, anh liên tục nhấn mạnh là nên làm, còn hỏi thêm vài điểm về cách bảo vệ cơ thể của đứa trẻ trong tương lai.

Khi chị cả rời đi, anh nhận ra rằng không biết cô đã rời khỏi ghế đó từ lúc nào.

Từ xa, anh đã thấy cô. đang đứng cùng thầy giáo tiểu học.

Hai người vừa nói vừa cười, cơ thể đứng thật gần nhau, cuối cùng giống như sát vai vào nhau, bàn tay to trên đầu gối co lại thành nắm đấm, khớp xương cứng rắn đến mức trắng bệch, ngăn lại suy nghĩ muốn tách họ ra!

Trương Tiểu Du từ trong nháy mắt nhướng mày: “Muốn quản em cũng đơn giản thôi, đáp ứng ở cùng em!”

Trần Phong Sinh : Chị cả cầm vò rượu rút nút vải ra, nhiệt tình chào hỏi: “Mọi người, nếm thử một chút đi. Đây là rượu của tôi tự làm, ít khi lấy ra uống. Hôm nay là ngày vui, mọi người cùng uống nhé”

Sau một lúc, hầu như tất cả mọi người đều cầm chiếc ly chứa chất lỏng màu trắng đục .

Bởi vì nó được ủ theo cách truyền thống của chính gia đình, nó khác với loại thường uống, nó là một loại rượu có độ cồn thấp được làm bảng cách lên men lúa mạch vùng cao. Rượi có vị nhẹ và êm dịu, nhưng thực sự rất ngon.

Trương Tiểu Du vươn tay sờ sờ bát bên cạnh , khóe mắt lướt qua Trần Phong Sinh ở giữa liếc mắt nhìn.

Trương Bân nhận được chuyển động từ ánh mắt của cô, đột nhiên sững sờ, trên mặt lộ ra vẻ rối rắm, do dự hồi lâu, anh mới quyết tâm, bưng bát rượu lên, hướng về phía cô: “Cô Trương , chúng ta sẽ là đồng nghiệp trong tương lai.

Hoan nghênh cô tham gia với chúng tôi. Cảm ơn cô đã đóng góp miễn phí cho trẻ em trường chúng tôi! Tôi nâng cốc cảm ơn cô!“

Nói là nâng cốc, nhưng thực ra đó không phải là ly rượu thủy tinh, mà là một cái bát gỗ to bãng ly trà bơ, to bằng cái bát ăn cơm, bên trong có chứa rượu vang “Được, cảm ơn!” Lông mày của Trương Tiểu Du nhướng lên.

Bình luận

Truyện đang đọc