ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 1869

Trên màn hình chiếu ảnh cưới của hai người cùng với video tạm thời cắt nối biên tập ở hôn lễ trước đó.

Người chủ trì có kinh nghiệm, điều hòa không khí tiệc tối vô cùng vui vẻ, trên mặt ai nấy đều tràn đầy vui cười. Hai người trên sân khấu cũng chia nhau cảm ơn mỗi vị khách đến tham dự.

Tiếp theo chính là tiết mục mời rượu.

Mỗi bàn đều vô cùng náo nhiệt, ca sĩ mời đến trên sân khấu đang cất giọng hát duy trì không khí buổi tiệc.

Thế nhưng mọi người đợi hồi lâu cũng không nhìn thấy cô dâu chú rể xuất hiện mời rượu, chỉ có hai nhân viên công tác bưng khay đỏ nhìn nhau.

Cùng lúc đó, ở trên lâu của khách sạn bên kia.

Tân phòng được bố trí trong phòng tổng thống, vừa bước vào cửa đã nhìn thấy cánh hoa hồng ở mọi nơi dường như đặt mình giữa biển hoa lay động, mùi hoa đập vào mặt khiến người ta say mê.

Cánh cửa phòng phía sau “cạch” một tiếng khóa lại Một chân Trương Tiểu Du vừa mới dẫm lên trên thì cả người cô đột nhiên bị ôm lên.

Trần Phong Sinh đã không kiềm chế được nữa trực tiếp ôm cô bước nhanh về phía phòng ngủ bên trong.

Giường đệm hình tròn trải khăn trải giường màu đỏ chót, bóng bay đỏ trắng bay bay khắp phòng, nơi đâu cũng thấy vẻ vui mừng, tràn đầy không khí động phòng hoa chúc đêm tân hôn. Trên giường còn có một chữ LOVE dùng hoa hồng xếp lại.

Bị ném lên trên, trên mặt Trương Tiểu Du không biết bị nóng đỏ hay là bị nhiễm cánh hoa hồng Vừa rồi ở trên sân khấu cảm ơn khách mời, sau khi xuống dưới nhân lúc người ta chưa kịp chuẩn bị Trần Phong Sinh đã kéo lấy tay cô yên lặng rời khỏi trường bữa tiệc. Sau đó đi một mạch vào trong thang máy đến phòng cưới tối nay.

Hiện giờ đoán chừng khách mời ở buối tiệc đều vẻ mặt hoang mang đợi bọn họ đến mời rượu đây.

Trương Tiểu Du đã không dám tưởng tượng rốt cuộc sắc mặt bố chồng Trần Phong Kiên sẽ đen đến độ nào.

“Bịch..”

Một âm thanh xẹt qua, cô bị ném lên trên giường lớn.

Trương Tiểu Du liếm liếm môi, không yên tâm nói: “Câm thú, chúng ta như vậy không hay lãm…”

“Có gì không hay!” Trần Phong Sinh không cho là đúng, hơi thở ấm nóng phả lên mắt mũi cô. Sau khi thuận thế hôn cô mấy giây, màu sắc con ngươi của anh trở nên sâu hơn: “Bà Trần, một giây anh cũng không đợi được muốn động phòng”

Trương Tiểu Du nhỏ giọng oán giận: “Nhưng em còn chưa ăn gì..”

“Ăn anh trước!” Trần Phong Sinh thô giọng nói Sau đó anh lại kéo nơ con bướm ở cổ áo ra, nhanh chóng cởi áo vest và cúc áo sơ mi ra để lộ cơ ngực màu đồng khỏe khoản. Không biết anh đã lấy được cành hoa hồng lúc nào cắn trong miệng, gợi cảm muốn chết.

Cánh tay có lực của anh chống bên sườn mặt của cô, vẻ không đứng đán lưu chuyến trong cặp mắt đào hoa: “Gọi ông xã!”

“Ông xã…” Trương Tiểu Du giống như bị mê hoặc gọi Trần Phong Sinh cong môi mỏng khiến người ta thần hồn điên đảo cười nhạt, ngón tay thon dài như ngọc mơn trớn lông mày cô: “Nói ông xã, em muốn!”

Lời nói xấu hổ như vậy cô mới không nói đâu!

Thế nhưng… nể mặt hôm nay là đêm động phòng hoa chúc, cô vẫn thỏa mãn anh vậy!

Trương Tiểu Du xấu hổ cần môi: “Ông xã, em muốn.

Cảnh đêm ở đảo Bail rất đẹp, động phòng cuối cùng cũng mở màn..

Trong ánh hoàng hôn, công nhân viên lần lượt ra khỏi tòa nhà văn phòng.

Bình luận

Truyện đang đọc