ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 1057

Trịnh Phương Vũ đỡ cô ngồi dây, dựng thẳng gối đầu ở sau lưng lên cấn thận, sau đó kéo ghế lại ngồi ở bên cạnh, lại nhắc tới: “Ngọc Anh à, khi em biết chị bị ngã xuống cầu thang, quả thực rất sợ hãi!”

Cô cười, không phải bản thân cô cũng vậy hay sao?

Sự cố ngoài ý muốn xảy ra quá nhanh, khi ấy cô cũng không biết phải làm thế nào, có thể bảo vệ được đứa trẻ cũng là dựa vào bản năng của cơ thể, bàn tay run tẩy được cô nhẹ nắm lấy, an ủi: “Cũng may bây giờ không sao rồi “Đúng vậy!”

Trịnh Phương Vũ gật đầu, sau đó lại tức giận mắng: “Cũng không biết người hầu đó làm việc kiểu gì nữa, tay chân lóng ngóng, vậy mà còn có thể không cẩn thận đụng phải chị, thế này cũng quá coi thường người rồi Em đang nghị, liệu có phải cô ta cố ý hay không? Cũng may mà chị phản ứng nhanh, nếu chị phản ứng chậm một chút thôi, vậy chị thật sự đã ngã xuống từ trên cầu thang rồi, lại càng đừng nghĩ đến việc bảo vệ đứa bé, nghĩ lại mà thấy rợn người!”

“Chị tin người làm đó không cổ ý” Lâm Ngọc Anh nhíu mày đáp, Khi ấy, cô thực sự cũng tức giận giống như Trịnh Phương Vũ, nhưng bộ dáng kinh hoàng không giống như giả bộ của người làm đó, nhất là sau khi nhìn thấy cô ngã, trong đôi mắt đều là sự bất an, thậm chí còn tự trách, chỉ hận không thế vả mình hai cái Chỉ có điều.

Lam Ngọc Anh đột nhiên híp mắt, lạnh lùng nói: “Có phải người khác cố ý hay không, thì chị cũng không biết…”

“Ngọc Anh, chị có ý gì?” Trịnh Phương Vũ sững sở, “Khi ấy, ngoài người làm kia ra thì Lê Tuyết Trinh cũng ở đó!”

Trịnh Phương Vũ không khỏi há hốc mồm trong sự kinh ngạc: “Chị đang nổi…”

“Chị nghĩ ngờ chính là cô ta!” Lam Ngọc Anh dứt khoát chỉ thẳng.

Khi chuyện xảy ra, ngoài cô và người làm thì vẫn còn Lê Tuyết Trinh đang bước tới. Tuy khi cô ngã xuống, có quay đầu lại nhìn, Lê Tuyết Trinh cách mình một khoảng cách nhất định, giữa bọn họ còn cách một người làm nữa, không có khả năng liên quan đến cô ta.

Nhưng cô tin rằng, người làm đó vô tội, bởi vì phản ứng của cô ta không có khả năng là giả được. Nếu không phải người làm cố ý, vậy đang yên đang lành nhường chỗ cho mình, tại sao lại đột nhiên đụng vào mình chứ.

Chỉ có một khả năng, đó chính là Lê Tuyết Trinh đã làm gì đấy, tuy không có bất cứ băng chứng nào, nhưng cô cũng vẫn chắc chản một trăm phần trãm như vậy.

“Cái này còn cần nghĩ nữa sao, nhất định là chị ta rồi! Thế này rất giống với phong cách làm việc của chị ta, có đến chín mươi chín phần trăm là chị ta đã giở trò quỷ, Hại em mang tiếng xấu, bây giờ lại còn ý kiến với em vì chuyện của ông ngoại nữa chứ!” Sau khi Trịnh Phương Vũ nghe xong, tức đến giậm chân: “Thật là tức chết đi được, lại không thể khiến chị ta phải trái giả đắt vì tất cả những gì mình đã làm!”

Lam Ngọc Anh mím môi một lúc lâu, sau đó đột nhiên nói: “Thực ra… chị ngược lại có một ý kiến”

“Ý kiến gì?” Trịnh Phương Vũ lấy lại tinh thần ‘Sau khi hai người thấp giọng thì thầm một hồi, cô lập tức nghĩ đến gì đó, do dự hỏi: “Ừm, Phương Vũ, em chắc chắn muốn giúp chị sao? Nói thế nào thì Lê Tuyết Trinh cũng là chị họ của em…”

“Vậy thì sao chứ, chị cũng là chị họ và là bạn thân của em đấy!” Cô ấy lập tức nâng cảm lên.

Không chỉ riêng phần tình nghĩa, mà quan trọng hơn cả là ân oán riêng, cô ấy muốn trả lại tất cả những oan ức mà cô ấy phải chịu, ăn miếng trả miếng!

Lúc Hoàng Trường Minh nói chuyện điện thoại xong đi vào, chỉ nhìn thấy hai người các cô, một người ngồi trên giường bệnh, một người ngồi trên ghế ở bên cạnh, hai cái đầu ghé sát lại thì thầm với nhau rất mờ ám. Sau khi nghe được tiếng động, hai cái miệng lập tức im lặng, cả hai cũng quay đầu nhìn qua.

‘Sau khi nhìn thấy anh quay lại, Trịnh Phương Vũ cũng không ở lại thêm nữa, nháy mắt ra hiệu với cô hai cái rồi đi.

Trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, trong lúc nhất thời khá cạn lời, Hoàng Trường Minh chỉ cúi người ngồi bên cạnh giường bệnh.

‘Thấy lòng bàn tay của anh cách một lớp quần áo đặt lên bụng cô, vẻ mặt và hành động chân thành một cách lạ thường, sau khi có kinh hãi mà không có nguy hiểm, trong lòng Lam Ngọc Anh lại càng áy náy nhiều hơn: “Hoàng Trường Minh, em xin lỗi, đã khiến anh phải lo lắng!”

Bình luận

Truyện đang đọc