ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 537

“Trường Minh, Trường Minh…

Thấy thế, Lê Tuyết Trinh vội đứng dậy đuổi theo. Chẳng qua Hoàng Trường Minh đi quá nhanh, thoáng chốc đã ra khỏi phòng. Cô ta vừa chạy ra ngoài thì mới nhận thấy lúc này mình không mảnh vải che thân. Đối mặt với ánh mắt của người phòng đối diện, Lê Tuyết Trinh hét lên một tiếng rồi khoanh tay che ngực, nhưng che được bên trên thì lại không che được bên dưới. Thấy bóng dáng cao lớn của Hoàng Trường Minh càng ngày càng xa, cô ta chỉ còn cách lùi vào phòng.

Cửa phòng đóng lại, Lê Tuyết Trinh khó tin trợn to mắt. Đã đến nước này rồi mà anh vẫn có thể thờ ơ ư? Dây đeo áo ngực trượt xuống, Lê Tuyết Trinh nhục nhã siết chặt nắm đấm.

Hoàng Trường Minh sải từng bước thật dài, bước chân nhanh nhẹn như cơn gió, nhưng càng như thế thì cơ thể anh càng cảm thấy nóng ran. Đến góc tường, trên trán anh đã rịn mồ hôi, không khỏi chống tay lên tường.

“Ba ơi.” Giọng nói mềm mại vang lên.

Hoàng Trường Minh nhíu mi, thấy con trai và bà cô đang đứng trước mặt mình.

Hoàng Thanh Thảo đang xoa cắm suy nghĩ có nên gọi nhân viên phục vụ đến gõ cửa hay không thì đã thấy anh đi ra. Chẳng qua hình như trông anh có vẻ khác thường, không giống lúc mới vào khách sạn, khuôn mặt đỏ ửng một cách bất thường, nhíu mày như thể đang trải qua tra tấn nào đó.

“Trường Minh, cháu sao vậy?” Hoàng Thanh Thảo nhướng mày. Cậu bé cũng nghiêng đầu, tò mò nhìn ba mình.

Hoàng Trường Minh không trả lời mà chỉ nuốt nước miếng, hỏi: “Cô ơi, cô có phòng ở đây đúng không?”

“Ừ” Hoàng Thanh Thảo tiếp tục nhướng mày.

“Cho cháu mượn phòng tắm một chút.”

Hoàng Thanh Thảo chớp mắt. Sống đến từng này tuổi, lại là người từng trải nên bà lập tức hiểu ngay. Thế nên bà không nói thêm mà trực tiếp lấy thẻ phòng, xoay người dắt cậu bé đi trước.

Thật trùng hợp, phòng của bà cũng nằm ngay trên tầng này, chẳng qua ở hướng trái ngược. Hoàng Trường Minh vào phòng rồi đi thẳng vào nhà tắm, tiếng nước nào cào truyền ra.

Hoàng Thanh Thảo kh lưng xoa đầu cậu bé, cười tủm tỉm nói: “Đậu Đậu, lát nữa bà trẻ dẫn cháu đi xem điện ảnh trong rạp chiếu phim gia đình nhé? Cháu có thể xem bộ phim “Đi Tìm Nemo” đấy!”

Cậu bé gật đầu đồng ý.

Hoàng Thanh Thảo lại cười, nói tiếp: “Được rồi, vậy thì cháu ngồi trên sofa chờ một chút, bà gọi điện thoại xong rồi chúng ta cùng đi xem nhé.”

Cậu bé lại gật đầu, sau đó tự trèo lên sofa ngồi.

Hoàng Thanh Thảo đi về phía nhà tắm, áp tại lên cửa nghe mấy giây, ánh mắt sáng ngời, sau đó cầm điện thoại gọi. Đến khi bên kia nghe máy, bà mới đỡ trán, hổn hển nói: “A lộ, Cải Trắng, là cô đây..

Trước khi nhận được điện thoại, Lam Ngọc Anh đang ngẩn người trên sofa. Cô cầm remote tay, màn hình TV lại tối, mãi mà vẫn không được mở lên. Sau khi trở về, trong đầu cô tràn đầy lời nói của Lam Khải Dương.

“Con bé ra nông nỗi này, thực ra đều là do Trường Minh làm.

“Chẳng phải cậu ta muốn trút giận thay con sao? Năm xưa bà ngoại con qua đời vì Ngọc Thiên, sao cậu ta có thể dễ dàng tha thứ cho con bé. Bốn năm trước, cậu ta đã ngồi ở vị trí mà con đang ngồi, chính miệng nói sẽ bắt con bé phải trả giá đắt vì cái chết của bà ngoại con!”

Lam Ngọc Anh không khỏi nhớ lại dáng vẻ chật vật của Lam Ngọc Thiên mà mình thấy ở nhà hàng. Không ngờ anh lại làm những điều đó sau lưng cô

Di động reo lên đánh thức cô từ trong hoảng hốt. Lần trước lúc ăn cơm, Hoàng Thanh Thảo đã lưu lại số điện thoại của cô, nên thấy dòng chữ “Cổ” trên màn hình, Lam Ngọc Anh vội nghe máy.

“A lộ, cô đấy à.…

Đầu dây bên kia, giọng Hoàng Thanh Thảo có gì đó kỳ lạ: “Cải Trắng, cháu mau đến đây đi, cô cảm thấy không khỏe! “Sao vậy ạ?” Lam Ngọc Anh quan tâm hỏi.

“Không biết nữa, cô khó chịu quá! Cháu có bận không? Nếu không bận gì thì qua đây một chút được không? Hoàng Thanh Thảo tiếp tục nói: “Cháu còn nhớ khách sạn lần trước chúng ta gặp nhau không? Cô đang nghỉ ở đó.

Bình luận

Truyện đang đọc